Ngày thứ 49 sau khi Ngư Đường mất tích
"Cô ấy nhiều oán niệm như vậy sao không về tìm tôi?"
Cuối cùng Trì Vĩ đã chấp nhận Đường Đường mất rồi.
Cô rời đi mang theo tâm trí và một nửa trái tim của hắn. Hận thù bỗng chốc trở nên vô nghĩa, thế giới trong đôi mắt hắn chỉ còn hai màu đen, trắng. Bất kể là hạt mưa hay hoàng hôn rực rỡ cuối chân trời cũng đều hóa thành màu nỗi đau. Giá như nỗi đau này cũng có chân đi, đi dứt khoát và tuyệt tình như cách mà cô rời bỏ hắn.
Thế gian này đau lòng nhất không phải chuyện hợp tan, cũng không phải sinh ly tử biệt mà là sinh ly tử biệt mới biết mất đi người đó bầu trời của mình cũng không còn.
Sau những cơn say, linh hồn Trì Vĩ như lạc vào giữa chốn hoang vu nào đó bị bao phủ bởi màn đêm u tối giăng kín khói mù. Hắn nhìn về phía xa xa nơi có những vệt sáng mờ ảo lập lòe, chợt thấy Ngư Đường với cơ thể đầy vết thương đang yếu ớt đứng bên bờ vực thẳm. Hắn luôn miệng gọi tên cô, muốn chạy đến ôm lấy cô nhưng đôi chân cứ như bị cuốn chặt bởi muôn vàn xiềng xích. Ngư Đường bất ngờ quay mặt lại, đôi mắt u sầu ướt lệ nhìn về phía hắn. Hắn kiên định nói:
"ĐƯỜNG ĐƯỜNG, EM ĐỪNG SỢ!"
"ĐỢI ANH, ANH BẢO VỆ EM!"
Bất chợt bóng hình Ngư Đường ở trước mắt càng lúc càng nhạt nhòa. Hắn cố dùng tất cả sức lực nhưng đôi chân không thể nào nhấc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nui-cao-bien-rong-om-em-vao-long/2823246/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.