Nửa vòng tròn – hình ảnh đó đi vào trái tim Triều Lộ bằng cách thức thầm lặng và kì bí của nó. Đôi chân anh vẽ thành nửa vòng tròn, đó là cánh cung bất lực, đó là nghịch cảnh trái ngang, đó là sự chấp nhận của cả đời tàn phế. Đôi chân không thể chân chính chạm đất, nó đành theo mỗi cử động đung đưa, vẽ nên nửa vòng tròn. Có ai đó dừng lại bên đường, tò mò và thương hại mà nhìn. Có ai đó dừng lại ánh mắt, cảm thông và tiếc nuối mà xem. Cũng sẽ có ai đó đem khiếm khuyết ấy biến thành trò cười, đem những nỗi đau thành vài phút mua vui…
Vòng tròn là hoàn hảo, là viên mãn, là vòng lặp vô tận, nhưng nếu chỉ còn một nửa là thiếu sót, là vòng cung chứ không phải tròn. Nhưng những bước đi ấy, nhưng chính chúng ta cũng mang đầy thiếu sót mà dấn thân tới trước. Anh cứ thế mà bước từng bước đến với tình yêu của mình. Xót xa ư? Không đâu, hãy vui mừng bởi nhờ nó mà Chử Vân Hành mới là chính anh: con người mạnh mẽ từ nội tâm. Và cũng nhờ nó: anh buộc chặt lấy tình yêu đời mình. Là khuyết tật mà dẫn đến anh gặp Triều Lộ hay vì Triều Lộ, trời bắt anh chịu đau?