Chương trước
Chương sau
Lúc lên lầu, Triều Lộ lên tiếng hỏi Phương Uẩn Châu nguyên nhân anhđưa mẹ của cô về nhà. Thì ra là, công ty của Hạ Nhụy Lan tuần này kêugọi lao vụ, các nhân viên nhận thêm giờ làm, mà người chủ thuê chính làPhương Uẩn Châu. Do quy định cường độ làm việc không lớn, một tuần chỉđi hai lần, mỗi lần làm hai giờ. Hôm nay là lần đầu tiên tới cửa, khôngnghĩ tới lúc chà lau cửa sổ thì phần lưng của bà bị bệnh cũ tái phát.Phương Uẩn Châu không yên lòng, dẫn bà đi xem bác sĩ, sau khi cẩn thậnkiểm tra cùng dán thuốc, lại tự mình đưa bà trở về.
Triều Lộ đối với chuyện này cảm kích từ đáy lòng. Nhất là, Phương Uẩn Châu cũng không biết quan hệ của cô cùng với Hạ Nhụy Lan, lại có thểnhiệt tình như vậy, càng khó có được so với việc muốn lấy lòng cô mớichịu bày tỏ nhiệt tình của mình. Mà Hạ Nhụy Lan cũng cảm thấy trùng hợpđến kinh ngạc việc ông chủ thuê mình cũng là ông chủ của con gái củamình.
Cho dù Phương Uẩn Châu là một người đàn ông cường tráng khỏe mạnh như vậy, cõng một người trên dưới 50kg leo năm tầng, cũng đã cố hết sứcrồi. Trong lúc Hạ Nhụy Lan lo lắng anh cảm thấy mệt mỏi, nói rằng để bàxuống, Phương Uẩn Châu vẫn kiên trì không chịu, còn trấn an bà “Đừng nói cháu và Triều Lộ là bạn học cũ, cho dù không biết dì, nhưng việc dì ởchỗ cháu mà bị thương, cháu cũng cảm thấy nên chịu trách nhiệm. Khôngchăm sóc tốt dì, đã đủ cảm thấy có lỗi với dì.”
“Nói gì vậy, là do dì khiến cháu thêm phiền toái.” Hạ Nhụy Lan nói, “Tiểu Phương, cháu thật là một người nhiệt tình.”
Phương Uẩn Châu: “Nên làm ạ.”
Phương Uẩn Châu cùng Triều Lộ một người cõng, một người đỡ bà lênlầu, cuối cùng cũng đưa Hạ Nhụy Lan lên lầu. Triều Lộ cầm cái chìa khóamở cửa. Chờ Phương Uẩn Châu cõng Hạ Nhụy Lan vào trong phòng, cô vẫndừng ở cửa, đôi mắt nhìn quanh đầu hành lang. Nhìn thấy trên lầu trốngrỗng, không có một người. Lắng nghe phía dưới, từ dưới truyền đến âmthanh tiếng bước chân kéo dài. Cô biết, người đàn ông của cô còn đangphải đau khổ tác chiến cùng mấy bậc thang.
“Triều Lộ, con trước xuống nhìn tiểu Chử như thế nào.” Hạ Nhụy Lanđược cõng vào phòng ngủ trước, nghiêng đầu sang chỗ khác nói với TriềuLộ, “Chỗ này của mẹ không còn việc gì lớn, đừng để nó lo lắng vô ích.Cầu thang ở lầu của chúng ta cũng không phải dễ đi, nói với nó không cần đi nhanh đâu.”
Triều Lộ nói: “Mẹ, ở đây mẹ không sao đó chứ?”
Hạ Nhụy Lan nói: “Mẹ không sao, ngược lại có lẽ trong lòng tiểu Chử sợ là sẽ cảm thấy không dễ chịu .”
Có một người mẹ tỉ mỉ, có thể nghĩ như vậy. Trong lòng Triều Lộ đốivới bà tràn đầy cảm kích cùng cảm động —— nói thật, cô rất sợ hôm nay bà cho rằng Vân Hành “không thể ra sức” sẽ đối với anh sinh ra ấn tượngxấu! Nhưng bên trong lời nói của bà lại xuất hiện sự yêu thương đối vớiVân Hành như vậy, người cô yêu nhất trên thế giới, cũng là hai ngườingười yêu cô nhất, bọn họ quý trọng lẫn nhau như vậy, đây là việc maymắn đến như thế nào!
Cô nhờ Phương Uẩn Châu thay cô chiếu cô mẹ của mình một chút, sau đó liền chạy xuống lầu.
Nhìn thấy Chử Vân Hành, hơn nửa người anh đang cúi xuống tại khúcquanh trên lan can lầu bốn, tay trái đang cố hết sức vắt ngang mượn lựctrên phần kim loại trên lan can, tay phải nắm lấy gậy chống đỡ lấy phầnđùi phải đang run lẩy bẩy của anh. Đôi con ngươi của anh thoáng nhìnlại, chú ý đến cô, cùng cô bốn mắt nhìn nhau, anh lập tức dùng hết sứcđứng thẳng lên, thắt lưng cùng hông đồng thời đứng thắng lên, kéo phầnchân trái đang xụi lơ kia thu vào một chút. Tiếp theo, anh làm như không có chuyện gì xảy ra: “Này, anh sẽ nhanh đến thôi.” Bên trong giọng nóicủa anh vẫn duy trì nhẹ nhõm, nhưng rõ ràng lại lộ ra sức lực suy yếu đã chống đỡ hết nổi.
Cô chạy xuống bậc thang cuối cùng, nâng khuỷu tay của anh nói: “Mẹnói không có chuyện gì, bảo anh từ từ rồi lên, không cần phải gấp.”
Anh bắt đầu chống gậy, vừa xoay hông hướng lên trên bậc thang, vừa thở dài nói: “Cũng không biết dì nghĩ anh như thế nào nữa.”
“Bà cũng giống em đều cảm thấy đau lòng vì anh.”
Anh do dự một chút, sắc mặt tối tăm, khóe môi run rẩy, nhẹ nhàng nói: “Dì thông cảm cho anh, anh hiểu; nhưng nếu đứng ở trên lập trường củamột người mẹ, việc dì quan tâm nhất, thủy chung vẫn là con gái của dì.Tất cả mọi người đều sẽ trở nên già, không chỉ có lúc trưởng bối củachúng ta cũng trở nên bất tiện, mà ngay ta chúng ta đến cuối cùng cũngsẽ đến lúc bất tiện. Mẹ của em cũng sẽ nghĩ rằng: chờ có một ngày em già rồi, bị bệnh, mà anh lại chỉ có thể ngồi trên xe lăn, trơ mắt nhìn emnhưng không có cách nào ra sức giúp đỡ, chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Triều Lộ, anh là một người đàn ông, nhưng lúc này, anh lại là một người vô dụng . . . . . . Nếu như anh có con gái, anh cũng không yên tâm giao con bé cho một. . . . . .” Anh dừng bước lại, sự mờ mịt trong ánh mắtlại sâu như vậy, trong tay nắm thật chặt gậy chống của anh, giống nhưđang nắm vào điểm tựa duy nhất của mình.
Một hồi lâu, anh nâng gậy đi lên một bậc phía trên cầu thang, lại bịTriều Lộ cầm lấy gậy của anh, nhẹ nhàng đè xuống. Anh mang theo ánh mắtkhông biết phải làm như thế nào nhìn cô.
Triều Lộ thật bình thản nói: “Anh nói những thứ này, cũng không phảiđến ngày hôm nay chúng ta mới hiểu rõ ràng, không phải sao?”
“Một vấn đề cứ nghĩ trong tưởng tượng, nhưng lúc nó trở thành hiệnthực xảy ra trước mắt, sự chấn động này cũng không phải là nhỏ.”
“Vân Hành, anh không đánh giá thấp năng lực của mình, bởi vì đó cũngchính là đang trốn tránh trách nhiệm của anh. Em không tin anh là mộtngười không có trách nhiệm như vậy. Em và anh ở cùng một chỗ, chí ítchúng ta có thể làm được ba việc là: chú ý giữ sức khỏe tốt, cố gắng làm công việc, có thể đạt được hưu bổng hằng năm, còn có. . . . . . Nuôidạy tốt một đứa con! Nếu như chúng ta có thể làm được những việc này,thì những việc kia không còn gì là đáng sợ nữa .”
Trong ánh mắt của anh xuất hiện sương mù mờ mịt, những hạt ngân quang vỡ vụn trên khóe mắt. Nhưng là anh rất nhanh nở nụ cười, giống như được thấm vào gió xuân, đem sương mù trên cả khuôn mặt dần dần xóa bỏ.
Triều Lộ nhìn anh, tình yêu khó có thể tự kiềm chế ôm lấy eo của anh, ngửa mặt lên nhìn anh. Lông mi trước đôi mắt ánh vào hai hình bóng nhỏnhàn nhạt, hai hình bóng nhỏ ấy khiến cho đôi mắt của anh trở nên mêngười, mang theo loại u buồn có thể làm say lòng người. Cô vươn ra mộtcánh tay, tìm kiếm tới sau ót của anh.
Anh thuận theo lực đạo từ trên tay của cô, từ từ cúi đầu, ở trên ánh mắt của cô nhẹ nhàng mà hôn lên.
“Triều Lộ, đây là lần thứ mấy em ra dấu hiệu như vậy cho anh rồi?”
Triều Lộ cũng không tức giận, trong đầu ngược lại dâng lên ý niệm:Chử Vân Hành, anh người ngốc này, nếu như lúc này anh cầu hôn em, em sẽlập tức đồng ý.
Không có bó hoa tươi cũng có thể.
Không có chiếc nhẫn cũng có thể.
Lại càng không cần dùng đến phương thức quỳ xuống.
Chỉ cần là anh, em sẽ ngay lập tức không chút do dự gật đầu đồng ý.
Cuối cùng anh cũng không nói lên lời mà cô mong đợi. Có lẽ, tình hình hôm nay không phải thời cơ tốt nhất. Cho nên, cô cũng không thất vọng,chỉ cần anh không cần nghĩ bản thân tàn tật mà cảm thấy mất mát, như vậy sẽ khiến cô đau lòng.
Đi vào phòng nhỏ trong nhà Triều Lộ, Triều Lộ vừa định để cho Chử Vân Hành đang thở hổn hển ngồi nghỉ ngơi một lát, lại bị ánh mắt của anhngăn lại. Anh nói: “Anh nghĩ trước nên đến thăm dì đã.”
Triều Lộ nói: “Trong phòng ngủ, em cùng anh đi.”

Cô đỡ anh vào phòng của Hạ Nhụy Lan. Nhìn thấy Phương Uẩn Châu đứngcạnh cửa sổ, lặng yên nhìn bọn họ, chốc lát, cứng ngắc hướng anh gậtđầu: “Hai người đã lên đến rồi, anh cũng cần phải đi đây.”
“Tiểu Phương, hôm nay cũng không có chuẩn bị, không có gì để chiêuđãi cháu, lần tới hoan nghênh cháu tới nhà chơi. Hôm nay thật sự thậtcám ơn cháu.” Hạ Nhụy Lan dựa vào gối trên giường nằm hướng về phíaPhương Uẩn Châu nói.
“Vâng, dì.” Phương Uẩn Châu trả lời ngắn gọn.
Triều Lộ nói: “Uẩn Châu, hôm nào em cùng Vân Hành sẽ mời anh ăn cơm.”
Chử Vân Hành nhìn cô một chút, có một loại không cần lời nói cũng có thể truyền đạt sự ăn ý giữa ánh mắt của bọn họ.
Cô biết thân thể của anh bất tiện, cho nên, cô chủ động ngoắt ngón tay út của anh lại, liền cầm cả ngón tay của anh.
Tầm mắt của Chử Vân Hành rơi vào ngón út của mình, bỗng nhiên, trênmặt của anh giống như bị ma pháp điểm qua, xuất hiện một loại tự tin khó có thể nào diễn tả được. Tiếp lời Triều Lộ, Anh lại nói: “Đúng vậy,Phương tiên sinh, như anh đã thấy, hành động của tôi cũng không dễ dànggì, hôm nay thật sự nhờ có có anh chiếu cố dì, tôi thay Triều Lộ cảm ơnanh.” Trong lời của anh mặc dù nhắc tới do bản thân mình hành động bấttiện, nhưng trong ánh mắt lại lóe lên, cảm giác tự ti đã giảm xuống. Anh đứng đối diện Phương Uẩn Châu, thần thái tự nhiên.
Phương Uẩn Châu không nóng không lạnh nói: “Khách sáo rồi. Tạm biệt.”
Triều Lộ nói với Chử Vân Hành: “Anh ngồi một lát với mẹ đi, em tiễn anh ấy tới cửa.”
Chử Vân Hành gật đầu, đem cái ghế bên cạnh giường kéo lại gần phía đầu giường một chút rồi mới ngồi xuống.
Triều Lộ đưa Phương Uẩn Châu tới cửa. Phương Uẩn Châu trầm mặc, mộtcâu cũng không nói, cho đến khi Triều Lộ đóng cửa, anh mới dùng sức chặn cửa, giảm thấp thanh âm xuống, mang theo ngữ khí khàn khàn đè ép sựthống khổ: “Triều Lộ, anh hi vọng em suy nghĩ thêm một chút, thử nghĩxem rõ ràng mọi chuyện! Nếu như em biết mọi chuyện của anh, em sẽ hiểu,không phải là anh không cần nên mới không xem trọng tình cảm của em. Emcó thể không ở bên anh nữa, bởi vì anh là người không tốt; nhưng là, emkhông nên cùng anh ta —— bản thân anh ta tàn phế như vậy ngay cả lên batầng lầu cũng không chịu nổi, nếu như dì già rồi, em già đi, thì nên làm cái gì bây giờ? Em đều đã nghĩ qua sao?”
Lời của anh ta chọc giận Triều Lộ. Cô đứng ở ngoài cửa, đem cửa khéphờ, hướng về phía anh ta nghiêm túc nói: “Anh làm sao biết được, chúngtôi không thật nghĩ tới điều này chứ? Anh thân là một người khỏe mạnh,anh có cân nhắc khi hỏi đến vấn đề này không, từ miệng của anh. . . . ..” “Tàn phế” hai chữ này khiến cô không thể nói nên lời, cô nghẹn ngàomột chút mới nói tiếp, “Một người mang theo tàn tật trên người, anh ấycàng muốn hoàn thiện hơn so với anh không phải sao?”
“Cuối cùng là vì cái gì? Anh ta vẫn ích kỉ muốn chiếm lấy em sao?Từng bước từng bước cho em hạnh phúc sao?” Tâm tình của Phương Uẩn Châubỗng chốc không thể nào kìm chế được, trở nên một người không biết lựalời nói.
“Là do em giống như cao dán trên da chó mà ở bên cạnh anh ấy, là emnguyện ý từng chút từng chút xây dựng hạnh phúc của hai người chúng em!” Triều Lộ bị làm cho tức giận mặt đỏ đến tận mang tai, “Phương Uẩn Châu, nếu anh còn tiếp tục hạ nhục bạn trai của tôi, tôi tuyệt không tha thứcho anh!”
Phương Uẩn Châu giống như một quả khí cầu phát tiết, từ từ rũ xuống.Xoay người, ánh mắt phức tạp của anh nhìn cô một chút, dùng thanh âmkhông thể nghe thấy được nói: “Triều Lộ, có lẽ em không tin, cho rằnganh có lòng riêng, muốn phá hư tình cảm mà em theo đuổi, nhưng anh không phải là người như vậy. Em có nhớ không? —— ngay từ lúc ban đầu em gặpgỡ bạn trai, anh đã nói, em vốn không hiểu, trong nhà có một thành viêntàn tật , sẽ là tình cảnh như thế nào chứ. . . . . . Em cũng biết vì sao anh nói như vậy chứ?”
Triều Lộ bị lời nói ưu thương hiếm thấy của anh khiến cho xúc động. Ánh mắt ngơ ngẩn bất an của cô rơi vào ánh mắt của anh.
Anh khép lại ánh mắt của mình, hít một hơi thật sâu, nói: “Bởi vì anh có một đứa con gái bị tàn tật.”
Cô đột nhiên bị một sự thật như vậy làm cho lờ mờ rồi. Còn không kịpphản ứng, liền mắt thấy Phương Uẩn Châu đã đi xuống bậc thang.
Phương Uẩn Châu từng đề cập đến một đoạn hôn nhân thất bại ngắn ngủi, nhưng trước đó, anh chưa từng đề cập đến, anh có một đứa con gái bị tàn tật.
Cuộc đời thì ra có nhiều bất hạnh như vậy, cho dù là giống như Phương Uẩn Châu, bề ngoài muốn gió được gió muốn mưa được mưa là đứa con đượctrời cao sủng ái, vậy mà cũng không có người ngoài nào có thể hiểu đượcsự bất đắc dĩ này.
Cô có một chút thấu hiểu, vì sao Phương Uẩn Châu lại có thái độ phảnđối kiên quyết như vậy đối với việc cô cùng Chử Vân Hành qua lại. Có lẽ, chân tướng cũng như anh nói, cũng không phải xuất phát từ trong lòng,mà là thân là một bạn cũ như anh, xuất phát từ chân tâm không thể nàođồng ý nhìn thấy tương lai không tốt của cô cùng một người tàn tật. Anhkhông nhắc đến việc đứa con gái của mình tàn tật nghiêm trọng như thếnào, nhưng mà, không thể nào có chút hoài nghi, đối với việc anh đã niếm trải sự chua xót trong lòng khi trong gia đình có một thành viên bị tàn tật. Vì vậy, anh mới càng kiên quyết không tín nhiệm Chử Vân Hành—— một người thân thể tàn tật lại có thể mang đến hạnh phúc cho cô.
Nhưng mà, Chử Vân Hành không phải là người bình thường. Cái mà anhcho cô, so sánh với bất kì người nào cũng đều hoàn mỹ hơn nhiều. Điểmnày, người khác có lẽ rất khó có thể hiểu, nhưng như vậy thì như thếnào? Ở trong thế giới tình cảm, cô mới là người cho anh biết kết quảngười cô lựa chọn duy nhất.
—— Anh là người có số điểm cao nhất.
Triều Lộ quay trở lại phòng của mẹ mình, thấy Chử Vân Hành dùng tay phải của mình để xoa bóp cho Hạ Nhụy Lan.
Cô bỏ qua những lời nói của Phương Uẩn Châu khiến cho cô cảm thấyrung động kia, đi về phía đầu giường của bà, ngồi chồm hổm nâng quaihàm, nghiêng đầu trêu ghẹo Chử Vân Hành: “Anh rốt cuộc có thể hay khôngđây? Thắt lưng mẹ em vừa mới bị thương, đứng ấn khiến nó hỏng luôn đấynha.”
Chử Vân Hành cười cười, còn chưa kịp nói chuyện liền bị Hạ Nhụy Lancướp lời: “Tiểu Chử ấn thật thoải mái, mẹ xem, ít nhất so với con cònmạnh hơn.”
“Ôi mẹ, Vân Hành chỉ còn lại một cánh tay thôi, vậy mà mẹ cũng nhẫntâm bóc lột anh ấy. Một chút nữa anh còn phải chống gậy đi xuống lầunha.” Triều Lộ làm nũng nói.
“Nhìn đi, lời thật lòng của con không phải vậy đúng không?” Hạ NhụyLan vui tươi hớn hở chỉ chỉ vào Chử Vân Hành, “Thì ra là không phải locho mẹ bị thương, mà là đau lòng vì con.”
Triều Lộ mỗi tay cầm một tay của từng người, nắm tay Chử Vân Hànhcùng tay mẹ, cười nói: “Hai người chính là hai người quan trọng nhấttrong lòng con, con đều đau lòng.”
Hạ Nhụy Lan nhìn cô thật sau một cái, lại đem ánh mắt rơi lên trênngười Chử Vân Hành, bà hơi ngồi thẳng lưng, giọng nói trở nên có chútnghiêm túc, mở miệng nói: “Tiểu Chử, hoặc là, dì giống như Triều Lộ, gọi tên của con —— Vân Hành. Như vậy sẽ thân thiết hơn một chút. Vân Hành,lúc dì vừa tới nhà con, con mới vừa lên nghiên cứu sinh, lần đầu tiên dì nhìn thấy con, đã cảm thấy trên đời này làm sao lại có một đứa con vừatài giỏi vừa hiểu biết như vậy. Một chớp mắt, con đã hơn ba mươi tuổirồi. Đó là việc dì không bao giờ nghĩ đến, con cùng con gái của dì sẽphát triển thành mối quan hệ gì. Bởi vì con là một người quá xuất sắc,rất có tài, cho nên dì không nghĩ tới. Hơn nữa rất nhanh con lại có bạngái của mình. . . . . . Ai, nhìn xem dì đang nói cái gì.”
Triều Lộ lạnh nhạt nói: “Mẹ, không có chuyện gì, chuyện bạn gái của anh ấy, con cũng biết.”
Chử Vân Hành nói: “Dì, không bao lâu sau khi dì đến, con liền gặp tai nạn xe cộ, mấy năm kia, phiền toái dì rồi. Hiện tại thân thể của connhư vậy, khó có được dì không chê bai con, một lòng tác hợp con vớiTriều Lộ, trong lòng của con thật sự có lời cảm động nói không thànhlời. Đừng bảo là con hiện tại, ngay cả lúc trước xảy ra tai nạn có mộtcô gái tốt như Triều Lộ, tất cả đều là phúc khí lớn của con. Con khôngdám nói rằng, nếu để Triều Lộ đi theo con, sẽ không có nửa điểm ủykhuất, sự thật là, cô ấy là một người tốt như vậy, vốn không nên kết hôn cùng với một người tàn tật như con, đi theo con, ủy khuất nhất định sẽcó, cho dù nơi đâu cũng khó mà tránh khỏi. Con chỉ có thể dùng hết khảnăng, để làm một chuyện —— chính là để cho Triều Lộ cảm thấy hạnh phúcgấp ngàn lần so với lúc cô ấy phải chịu sự ủy khuất.”
Hạ Nhụy Lan trầm ngâm nói: “Có đôi khi, làm mẹ cũng có những phútkhông yên lòng. Mới vừa rồi mà nói, không dối gạt các con, dì cũng không sợ làm cho con cảm thấy buồn, đã từng có lúc, trong đầu của dì toát ramột ý niệm, dì không yên tâm giao Triều Lộ cho con. Bởi vì đôi khi, đànbà dù thế nào cũng cần có một cánh tay mạnh mẽ. Vân Hành, con sẽ khôngtrách dì nói thẳng ra như vậy chứ.”
“Dì, con hiểu. Lúc nãy khi con nhìn người khác cõng dì lên lầu, concơ hồ vô cùng cảm thấy xấu hổ. Một khắc kia, chính bản thân cũng hoàinghi mình, cuối cùng con cũng không có năng lực, đảm nhiệm hạnh phúc của Triều Lộ. Nhưng mà, “Ánh mắt ôn nhu của anh hướng về phía Triều Lộ bêncạnh, thần thái nhu hòa giống như ánh hào quang cõi mộng, “Triều Lộ đãthuyết phục con.”
Hạ Nhụy Lan khẽ cười cười, không hỏi tận tình chi tiết “thuyết phục” kia, chẳng qua là thở phào một cái nói: “Cuộc sống của các con cuốicùng cũng sẽ là của các con, hãy sống thật tốt.”
Sau buổi cơm tối đơn giản, Triều Lộ tiễn Vân Hành xuống lầu.
Sau đó, cô bất tri bất giác đưa anh đi đến cửa tiểu khu.
Vân Hành không ngăn cản cô bắt taxi cho anh.
Đợi anh lên xe, cô vẫn đứng nguyên tại chỗ, thật lâu không đi.
Tài xế hỏi: “Tiên sinh đi đâu?”
Triều Lộ lưu luyến nhìn anh ngồi bên trong xe.
Cô có chút mong đợi, rồi lại không nói rõ rốt cuộc là cô đang chờ đợi cái gì.
Cho đến anh quay cửa xe xuống, nói với cô một câu: “Hắc, có muốn ngồi với anh, theo anh đi hóng gió được không?”
Cô bưng mặt, mỉm cười như đứa trẻ, lập tức ngốc nghếch không hỏi bất kì câu hỏi nào liền kéo cửa xe phía sau ra ngồi xuống.
“Hai vị muốn đi nơi nào?”
Tài xế lại hỏi.
Chử Vân Hành suy nghĩ một chút: “Xin hỏi, tiệm vàng gần nhất là ở đâu?”
Hoàn
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.