“ Triều Lộ, bạn trai của em khiến anh bất ngờ”. Ở nhà ăn, Phương Uẩn Châu áp dụng phương pháp “ đi thẳng vào vấn đề”. Suốt buổi sáng kìm nén nghi ngờ, có lẽ đối với anh đó là cực hạn: “ Sau anh mới nhớ, ở hiện trường đi bộ lần trước anh đã từng gặp qua anh ấy đúng không? Hai người…Là sau lần ấy hai người mới biết nhau à?”.
“ Duyên phận của em và anh ấy theo anh nghĩ là do trùng hợp?”. Triều Lộ trả lời: “ Em biết cái mà anh gọi là bất ngờ ám chỉ điều gì. Thẳng thắn mà nói, em và anh ấy ở cùng một chỗ với nhau, đối với em đó không phải là điều không bất ngờ. Em cũng đâu biết trước mình sẽ yêu một người tàn tật”.
“ Yêu? Từ này em nói dễ dàng như vậy sao?”.
“ Đúng vậy, em yêu anh ấy”. Cô đón nhận ánh mắt của Phương Uẩn Châu: “ Nhưng để nói đến ‘dễ dàng’ thì không phải là toàn bộ sự thật. Với em, để yêu anh ấy thật dễ dàng, thừa nhận mình yêu anh ấy cũng là chuyện dễ dàng, em đã phải mất rất nhiều thời gian. Ý định của anh không phải em không nhìn ra nhưng sẽ không đủ làm cho em dao động trong việc quyết tâm ở bên anh ấy”. Giọng nói của cô nhẹ nhàng và nghiêm trang: “ Em thực sự rất nghiêm túc”.
Phương Uẩn Châu cười khẽ mang theo ý tứ hàm xúc: “ Nếu em thật sự toàn tâm toàn ý đón nhận anh ấy thì ngày hôm qua khi gặp anh, em đã không hoảng hốt lo sợ như vậy”.
Triều Lộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nua-vong-tron/5998/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.