Thứ hai, Triều Lộ đi làm như bình thường. Vì cả đêm mất ngủ nên mắt cô sưng vù, nổi quầng thâm. Đến văn phòng, việc đầu tiên cô làm là đi pha cà phê. Sợ rằng hôm nay chỉ có cà phê mới có thể khiến cô hưng phấn tinh thần để làm việc.
“ Hôm qua em ngủ không ngon à?”. Lúc vào phòng Phương Uẩn Châu đưa giấy tờ, anh nhìn cô một cái rồi hỏi.
“ Cả ngày hôm qua em đi chơi nên hơi mệt. Không quan trọng đâu”. Cô nhận lấy tập tài liệu đã ký, đi ra khỏi bàn anh.
“ Buổi trưa họp xong cùng ăn cơm nhé?”. Sáng thứ hai hàng tuần thường có phiên họp thường kỳ, cô là thư ký, có nhiệm vụ ghi chép biên bản cuộc họp.
“ Vâng”. Cô trả lời.
“ Hôm nay em nhận lời dễ thật”.
“ Anh nói đúng. Cùng nhau ăn cơm đâu có gì to tát”. Nói xong cô bước ra ngoài.
“ Buổi chiều em có cần xin nghỉ không?”. Lúc ăn trưa Phương Uẩn Châu hỏi cô.
“ Không cần đâu, cảm ơn anh”. Cô đáp: “ Em không bị bệnh, cũng không phải xử lý việc riêng. Nên không nhất thiết phải xin nghỉ”.
“ Hôm qua đi chơi vui không?”.
“ Vâng, rất vui”.
“ Vậy à”. Anh xoa cằm nói: “ Rất ít khi thấy em nói vậy”.
“ Có lẽ thế. Em đúng là người không dễ vui vẻ nhưng hôm qua thật sự là hiếm khi em thấy thú vị như vậy”.
“ Rất thú vị? Em nói xem nào”.
“ Mộng Chi Cốc – là khu công viên mới mở. Anh đã đến đấy bao giờ chưa?”.
“ Chưa”. Phương Uẩn Châu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nua-vong-tron/5988/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.