Nhược Chi đến chậm nửa giờ, cô không khách sáo nói xin lỗi Triều Lộ mà chỉ qua quýt buông một câu: “ Lát nữa cậu cứ để mình tính tiền”.
Triều Lộ gật đầu mỉm cười: “ Mình không khách khí”. Quán này trang hoàng lộng lẫy nên giá cả đương nhiên không rẻ, Triều Lộ biết, chẳng qua là Nhược Chi muốn giấu diếm ý đồ thay cô tiết kiệm tiền. Bình thường cô là người có lòng tự trọng khá mạnh mẽ. Riêng với Nhược Chi, vì cả hai đã từng đồng cam cộng khổ nên cô ấy không chỉ hiểu mà còn rất coi trọng cô.
Nhược Chi hỏi: “ Rốt cục cậu và Uẩn Châu là như thế nào?”.
Triều Lộ nói vắn tắt việc mình và Phương Uẩn Châu làm cùng công ty, cô lại vừa mới được đề bạt lên chức Thư ký tổng giám đốc cho Nhược Chi nghe. Nhược Chi nhìn cô lúc sau mới lên tiếng: “ Mình nhìn dáng vẻ của cậu không giống người giả bộ không có chuyện gì hay đang cố tỏ ra bình tĩnh”.
Triều Lộ nhấp một ngụm cà phê, ngậm trong miệng một lúc mới nuốt xuống, vì để lâu nên tách cà phê nóng đã bị nguội lạnh. Trong tâm trạng xúc động, cô khẽ thì thầm: “Có những người trái tim từ khi sinh ra đã dễ dàng nóng bỏng, cũng dễ dàng nguội lạnh; Có những người trái tim không dễ gì nóng lên, nhưng một khi đã nóng rồi thì rất khó để nguội đi; Còn mình có lẽ là loại thứ ba: khó khăn lắm mới được làm nóng, nhưng lại dễ dàng bị lạnh đi ngay. Huống chi, cách xa bao năm, không giấu gì cậu, mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nua-vong-tron/5976/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.