Tôi không biết sức nặng của một lời nói trầm trọng đến mức nào, giờtôi chỉ thấy chúng làm trái tim tôi tổn thương tan nát. Ngày đó Trần TửDật đã phủ định toàn bộ tình cảm của tôi chỉ bằng một câu ngắn ngủi, còn giờ đây một câu “Em lấy tư cách gì” của Kỷ Nghiêm đã phủ định cả conngười tôi.
Ở bên cạnh Kỷ ác ma lâu như vậy rồi, tôi cứ tưởng mình đã tôi luyệnnên một nội tâm cực kì mạnh mẽ, giống như dũng sỹ Herman vô địch khôngsợ gì đao kiếm, dù lời lẽ có ác độc đến đâu tôi cũng sẽ chẳng mảy mayảnh hưởng. Vậy mà khi Kỷ Nghiêm thốt lên năm chữ đó, trái tim tôi cứ như bị xẻ thành nhiều mảnh, đau đến tái tê. Cơn đau ập đến bao trùm lên tất cả.
Có thứ chất lỏng nóng ran trào ra khỏi khóe mắt tôi, thế nhưng lòng tự tôn mách bảo tôi rằng: mày không được khóc!
Đẩy Kỷ Nghiêm ra, tôi chợt phát hiện một điều rằng: không phải bởitôi quá yếu ớt, mà là bất kể tôi có mạnh mẽ đến đâu cũng không sao địchnổi một câu nói nhẹ tênh hay một ánh mắt lạnh lùng của Kỷ Nghiêm. Cơngiận dồn lên đến đỉnh đầu tan biến hết trong nháy mắt, tôi cởi giáp quyhàng, bỏ chạy trong thất bại khi mà một câu phản bác cũng không thốt lên lời.
Mặt mày thiểu não chạy về lớp học, tôi uể oải bò rạp xuống mặt bàn.
La Lịch Lệ ngồi xuống trước mặt tôi trêu chọc: “Sao thế, lại gây ra tai vạ gì à?”
Ngóc đầu lên, tôi rầu rĩ nhìn La Lịch Lệ:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nua-vien-keo-ngot-ngao-den-dau-thuong/2768623/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.