Kỷ Nghiêm khựng lại, quay đầu nhìn tôi thật là lâu. Tôi bị ánh mắtnóng bỏng của anh ta khiến cho toàn thân tê dại. Nhìn bộ dạng căng thẳng thần kinh của tôi, khóe miệng anh ta nhếch lên thành một nụ cười: “Đểem ra ngoài với bộ dạng này, hội học sinh chẳng phải là sẽ mất hết mặtmũi hay sao?”
Tôi chớp mắt nở nụ cười cứng đờ đáp lại: “Ha ha, hội trưởng đại nhân đúng là một người anh minh thần võ.”
Lần này Kỷ Nghiêm không đáo nữa, chỉ thong thả dắt tay tôi đi đếnphòng y tế. Hơi ấm tỏa ra từ tay anh ta giống như dòng điện cao áp chạykhắp người tôi, khiến tim tôi gần như ngừng đập.
Vậy là một lần nữa tôi đã khuất phục trước dâm uy của Kỷ ác ma. Cóđiều lần này tôi không thỏa hiệp một trăm phần trăm nữa, bởi bị KỷNghiêm áp bức trong một thời gian dài, tôi đã làm ra một chuyện dũng cảm nhất từ trước đến nay trước mặt anh ta, đó chính là … bãi công.
Cái gì mà thư kí hội nghị, lao công miễn phí, chỉnh lí hồ sơ, chânsai vặt bưng trà rót nước … tất cả tôi không thèm làm nữa, bởi vì tôi đã tìm được chỗ kỹ thác tinh thàn mới của mình.
Hôm đó sau khi tức tối trở về nhà, tôi đã gọi điện thoại cho La LịchLệ. Con bé vừa nghe tôi thuật lại những chuyện xảy ra liền mở miệng mắng như tát nước: “Con nhỏ đê tiện đó dám chỉ vào mũi cậu mắng cậu à? Nếulà tớ, tớ đã xông lên bạt cho nó hai cái tát từ lâu rồi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nua-vien-keo-ngot-ngao-den-dau-thuong/2768616/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.