Chương trước
Chương sau

Cùng với người mình yêu ở chung một chỗ, lòng sẽ luôn hướng đến đối phương, vui buồn giận dữ đều sẽ cùng người đó tương quan, khẳng định sẽ rất muốn được sáng sáng chiều chiều gặp mặt, cho dù là làm gì, đều rất có tình ý. Nhưng cô và Trình Trí Viễn, tuy rằng coi như có quan hệ bạn bè thân thiết, nhưng mười ngày nửa tháng không gặp, tuyệt đối sẽ không có nhớ thương, cô thật sự không thể tưởng tượng được hai người làm thế nào ở chung một nhà, sớm chiều đối mặt.
Sau hôn lễ, hai người trải qua “cuộc sống hôn nhân”, Nhan Hiểu Thần phát hiện, cũng không đến nỗi khó khăn như cô tưởng tượng, thậm chí phải nói là rất nhẹ nhàng. Đạo lý chung sống, có hòa nhã đồng điệu, keo sơn gắn bó, cũng có tri âm tri kỷ, kính trọng nể nang, cô và Trình Trí Viễn hẳn là đúng cho hai vế sau, Trình Trí Viễn cực kỳ tôn trọng cô, cô cũng thập phần tôn trọng anh ta, hai người giống như bạn bè bình thường, tâm bình khí hòa, thương lượng công bằng. Kỳ thật, cuộc sống chính là một con đường mòn, mà con người lại là động vật thích sống bầy đàn, không người nào muốn một mình đơn độc, ai cũng muốn tìm kiếm một cá nhân khác có thể gắng bó làm bạn, nếu không thể tìm được người yêu, thì tìm được một kẻ có chung chí hướng đi bên cạnh cũng thật sự là lựa chọn tốt.
Trở lại Thượng Hải, Nhan Hiểu Thần chính thức dọn vào ở nhà của Trình Trí Viễn, chính là chung cư trước kia cô đã từng đến. Một căn hộ hơn hai trăm mét vuông, dưới lầu là phòng bếp, phòng khách, nhà ăn, phòng nghỉ ngơi cho khách, trên lầu là hai phòng ngủ, một phòng đọc sách lớn.
Trình Trí Viễn vẫn như trước ngủ ở phòng của anh ta, Nhan Hiểu Thần ngủ ở một phòng khác, đương nhiên hai người “ở riêng” đều là lén lén lút lút, ở trước mặt bà Nhan, bọn họ vẫn đóng vai phu thê ân ái.
Bà Nhan ngủ ở dưới lầu, bởi vì sợ nhìn thấy những thứ không nên thấy, trước giờ bà đều không lên lầu, có chuyện gì thì đứng ở đầu cầu thang lớn tiếng gọi. Lòng tự trọng của bà Nhan rất cao, trước mặt ba mẹ của Trình Trí Viễn, bà mạnh miệng bảo rằng sẽ không thường xuyên quấy rầy nơi ở của con rể và con gái, nhưng hiện giờ con gái đang mang thai, để tiện chăm sóc, trước hết bà tạm thời đến ở, đợi đến lúc đứa nhỏ lớn một chút, bà nhất định sẽ về quê. Nhan Hiểu Thần cảm thấy chính mình quá tốt đẹp, leo núi hai giờ, một chút khác thường cũng chẳng có, hơn nữa thông thường nấu cơm quét dọn đều cho dì Vương làm, cũng không cần mẹ phải đụng vào, nhưng nếu suy nghĩ đến việc cai nghiện bài bạc, sợ nhất là lặp lại viễn cảnh, cô nhận thấy để mẹ ở Thượng Hải vẫn rất tốt, nói chung thời gian càng dài, mẹ sẽ quên đi càng triệt để.
Sau khi ăn cơm tối xong, bà Nhan vào bếp rửa bát, Trình Trí Viễn và Nhan Hiểu Thần ngồi trên sô pha ở phòng khách, vừa dùng notebook thu nhận thư từ, vừa xem TV.
Nhan Hiểu Thần cầm cái điều khiển từ xa liên tục thay đổi đài trên TV, nhưng chẳng thấy tiết mục nào hay để xem, vừa đúng lúc có một đài đang chiếu chương trình kinh tế tài chính, phân tích cổ phiếu, cô buông cái điều khiển, vừa xem tv, vừa bóc cam.
Đột nhiên, có một mẫu tin không chỉ khiến Nhan Hiểu Thần ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn vào TV, mà cũng làm Trình Trí Viễn phải dừng tay đang làm việc, tập trung lắng nghe.
Chủ tịch kiêm CEO của tập đoàn BZ, bà Hầu Nguyệt Trân bởi vì đang tịnh dưỡng bệnh tình, tạm thời không thể xử lý nghiệp vụ hàng ngày của công ty, con trai duy nhất Thẩm Hầu tiếp nhận chức vụ CEO, phụ trách mọi việc hàng ngày của công ty, đưa vào hoạt động quản lý. Bởi vì chưa biết bệnh tình của Hầu Nguyệt Trân ra sao, cũng không biết khi nào hồi phục, mà Thẩm Hầu lại còn quá trẻ, khiến cho các công ty đầu tư nghi ngờ về hoạt động sắp tới của thập đoàn, làm cho cổ phiếu của BZ rớt điểm.
Tin tức rất ngắn, thậm chí không có hình ảnh của Thẩm Hầu, chỉ có ba mươi giây là tư liệu Hầu Nguyệt Trân trước kia tham dự hội nghị. Người chủ trì chương trình cùng khách mời bắt đầu phân tích xu thế cụ thể của cổ phiếu thì Nhan Hiểu Thần cầm cái điều khiển đổi qua đài khác, cúi đầu tiếp tục bóc cam.
Trình Trí Viễn nói: “Người ngoài đều cảm thấy cổ phiếu tăng mới là chuyện tốt, nhưng đối với nhà bọn họ mà nói, cổ phiếu vẫn tăng, cũng không phải là chuyện tốt. Chỉ cần bọn họ nắm rõ lợi nhuận thực tế, tin tưởng trong tương lai vẫn tiếp tục kinh doanh, lợi dụng giá đang thấp, bọn họ sẽ mua lại cổ phiếu, sau khi tin tức tốt được công bố, cổ phiếu tăng mạnh lại đúng thời cơ tung ra, bọn họ sẽ lại đứng ở vị trí trọng tài. Mẹ của Thẩm Hầu bệnh không đến mức phải bỏ việc quản lý công ty, bà ta hẳn là đang rất áy náy chuyện của Thẩm Hầu, muốn dùng sự nghiệp bù đắp lại tình yêu cho quý tử, sau khi giao phó quyền lực, bà ta sẽ ở phía sau hỗ trợ Thẩm Hầu, bảo đảm công ty ổn định đưa vào hoạt động.”
Nhan Hiểu Thần đem quả cam đã bóc vỏ sạch chia một nửa cho Trình Trí Viễn, thản nhiên nói: “Không có liên quan đến em!” Thẩm Hầu đã có cuộc sống mới của hắn, cho dù đã từng đau khổ, đã từng có tất cả, mà muốn quên đi quả thật không dễ dàng, nhưng cuộc đời sáng lạn của hắn, ký ức về cô sẽ không đáng để nhắc tới. Từ nay về sau, cách duy nhất để biết tin tức của hắn chính là xem chương trình kinh tế tài chính.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.