Thẩm Hầu giúp cô đắp chăn cẩn thận, sau đó hôn nhẹ lên trán cô một cái, “Chúc em ngủ ngon, mơ đẹp nhé.”
Hắn tắt đèn, khép cửa lại.
Nhan Hiểu Thần nằm trong ổ chăn ấm áp, chậm rãi mở mắt, cô không có cảm giác là chính mình đang khóc, nhưng lại nhận thức rõ ràng có cái gì đó trượt dài xuống hai bên má, cô nhẹ nhàng quệt đi một chút, bàn tay đã bị thấm ướt.
Nhan Hiểu Thần thì thào nói: “Xin lỗi anh!” Cô hiểu rõ, mẹ của Thẩm Hầu là vì muốn tốt cho hắn, nhưng thật xin lỗi, trừ khi Thẩm Hầu buông tay trước, bằng không, cô tuyệt đối sẽ không buông tay.
Bình thường, Nhan Hiểu Thần đều tỉnh dậy rất sớm, nhưng đêm qua ngủ rất sâu, nên khi tỉnh lại trời đã sáng choang. Mơ mơ màng màng, cô còn muốn nằm nướng trên giường thêm một lát, nhưng lại mơ hồ nghe được ở bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện, cô giật mình, lập tức ngồi dậy, mắt nhìn đồng hồ, trời ơi! Đã là 11 giờ trưa rồi!
Cô nhanh chóng mặc quần áo, phóng xuống lầu, thế nhưng lại thấy mẹ cô cùng Thẩm Hầu đang ngồi tại bàn, vừa ăn cơm, vừa nói chuyện, kẻ hỏi người đáp, có vẻ rất hòa thuận thân mật, dường như không cần cô phải giới thiệu.
Mẹ cô ăn cơm, nhưng lại có tật nghiện thuốc lá, bà vừa cầm một điếu thuốc lên, Thẩm Hầu đã nhanh tay lẹ mắt cầm lấy bật lửa, ghé sát bà bật lửa mồi thuốc. Đoán chừng công việc bán hàng của hắn đã làm qua điều này không ít lần, động tác cực kỳ lão luyện.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nua-thoi-gian-am-ap/648267/chuong-12-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.