🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Nhan Hiểu Thần buông di động nhìn cuốn Fractals and Scaling in Finance bên gối, nhịn không được cười rộ lên, cô chẳng qua không có gì làm nên mới dùng nó để giết thời gian, cùng với trò nướng thịt thú vị kia dĩ nhiên không đáng một đồng, vậy mà Thẩm Hầu lại cho rằng cô quá ham học, tự xuống giá mà đi so sánh.
Nhan Hiểu Thần tiếp tục đọc sách, có lẽ bởi vì quyển sách này với việc nướng thịt cùng Thẩm Hầu có liên quan với nhau, nên đọc thấy thú vị hơn nhiều
Ngày thứ hai, sau khi Nhan Hiểu Thần rời gường thì thấy mẹ trở về, bà ăn một bát cháo cùng trứng gà luộc, tiếp theo lên giường đi ngủ.
Nhan Hiểu Thần thấy thời tiết tốt, lấy chăn nệm ra đập vài cái, xong đem phơi, còn ra giường, vỏ chăn thì đem giặt sạch, tất cả hong thật khô ráo dưới ánh nắng mặt trời.
Bận rộn xong hết mọi việc cũng đã hơn 11 giờ trưa, cô chuẩn bị làm cơm trưa, đang nấu cơm thì nghe tiếng di động vang lên, lại là Thẩm Hầu.
“A lô?”
Thẩm Hầu hỏi: “Đang ăn trưa à?”
“Còn chưa nấu.”
“Có muốn đi ăn cùng mình không?”
Nhan Hiểu Thần cứng họng, ngây ngẩn đứng một lúc, vọt nhanh ra cửa, kéo cổng nhìn ra phía ngoài, không thấy Thẩm Hầu, “Cậu có ý gì?” Bởi vì khẩn trương hơi quá, giọng nói của cô cũng thay đổi.
Thẩm Hầu hỏi: “Cậu rốt cuộc là vui vẻ nhiều hơn hay kinh ngạc nhiều hơn?”
Nhan Hiểu Thần thành thật nói: “Không biết, cảm thấy tim đang đập thình thịch nè.” Cô đi ra cửa nhìn chung quanh một lần nữa, xác định Thẩm Hầu chắc chắn không ở gần đây mới thôi, “Mình đang ở trước cửa nhà, không nhìn thấy cậu, cậu trêu mình à?”
“Đúng rồi, mình đang dọa cậu thôi! Dĩ nhiên mình không ở gần nhà cậu.”
Nhan Hiểu Thần bình tĩnh trở lại, Thẩm Hầu cười ha ha, “Tiếc quá! Rất muốn nhìn thấy cậu hấp tấp vọt ra khỏi nhà rồi đột nhiên nhìn thấy mình như thế nào.”
Nhan Hiểu Thần liếc mắt nhìn qua con hẻm nhỏ vừa bẩn vừa lộn xộn, đi lại vào trong nhà, tự giễu nói: “Cậu tưởng đang xem phim lãng mạn à, giống phim kinh dị hơn ấy!”
Thẩm Hầu cười nói, “Vốn định dựng nên một cảnh phim như vậy, đột nhiên mình sẽ xuất hiện bên ngoài nhà cậu, cho cậu bất ngờ, nhưng mà kỳ thực lúc làm hơi khó.”
“Là sao?”
“Mình dựa vào bản đăng ký nhập học hồi năm nhất của cậu, trên đó có ghi địa chỉ nhà cậu, có thể tìm không ra, nhà cậu có dọn đi đâu không?”
Tim của Nhan Hiểu Thần lại đập thình thịch, lắp bắp nói: “Cái gì? Cậu…Cậu tới…”
Thẩm Hầu hết sức dịu dàng nói: “Nhan Hiểu Thần, tuy là mình không ở ngoài cửa nhà cậu, nhưng mà mình đang ở cùng thị trấn với cậu.”
Nhan Hiểu Thần cầm di động, đứng trong cái sân cũ nát, nhìn xa xăm về phía chân trời, đột nhiên tất cả đều đã thay đổi, giống như rơi vào một giấc mơ không có thực — bầu trời xanh thẳm trong veo, ánh nắng mặt trời mùa đông của Miền Nam yên tĩnh ấm áp, chiếu rọi bức tường loang lổ, cây sào trúc thật dài đang nhẹ nhàng phất phơ mấy cái ra giường vỏ chăn, bốn phía thoang thoảng mùi bột giặt thanh trùng, hết thảy đều trở nên đẹp đẽ và ấm áp một cách kỳ lạ. Nhan Hiểu Thần nghe mình nói giống như đang nằm mơ, nhẹ giọng hỏi: “Cậu đến đây như thế nào?”
“Mình với thằng em họ lái xe đến đây, không xa lắm, sáng sớm xuất phát, hơn 11 giờ đã tới. Nhà cậu địa chỉ thế nào? Mình đến tìm.”
“Nhà mình ở trong hẻm không dễ tìm, thường mình ngồi xe buýt đi về, không chỉ đường cho cậu được, cậu đang ở đâu? Mình sẽ đến đó!” Nhan Hiểu Thần vừa nói chuyện vừa chạy ra ngoài, nhớ tới cái gì lại chạy trở về, nhìn vào gương, bởi vì làm việc nhà, cô cố ý mặc bộ quần áo cũ, dùng hai bao tay bằng vải bọc tay lại, tóc thì tùy tiện buộc lên giống như cái bánh bao, trông rất nhếch nhác.
Thẩm Hầu nói: “Để xem…Mình vừa đi qua một cái bệnh viện, à, bên kia có một tiệm McDonald (5).”
(5) McDonald’s là một tập đoàn kinh doanh hệ thống nhà hàng thức ăn nhanh với khoảng 31.000 nhà hàng tại 119 quốc gia, phục vụ 43 triệu lượt khách mỗi ngày dưới thương hiệu riêng của mình. Công ty được thành lập đầu tiên năm 1940 do anh em Richard và Maurice (“Mick & Mack”) McDonald. Nền tảng của sự kinh doanh thành công hôm nay là do Ray Kroc mua lại của anh em McDonald và phát triển thành một trong những dự án kinh doanh ẩm thực thành công nhất thế giới. (wiki)
“Mình biết cậu ở đâu rồi, cậu đến gần tiệm McDonald chờ mình một chút, khoảng nửa tiếng nữa mình sẽ đến đó.”
“Không có gì, cậu cứ từ từ. Bọn mình chờ cậu ở gần đây.”
Nhan Hiểu Thần cúp điện thoại, lập tức thay quần áo. Ra đến cửa, nhìn lại mũ, khăn quàng cổ Thẩm Hầu tặng, rồi nghĩ đến tết âm lịch hắn cố ý chạy đến đây thăm cô, cô không biết có nên đi tay không hay không, nhưng mà gấp gáp thế này phải tặng cái gì bây giờ?
Xe buýt đi từ thị trấn đến nội thành xuất phát rất đúng giờ, một giờ duy nhất, Nhan Hiểu Thần đợi không kịp nên quyết định đi taxi. Nửa tiếng sau cô đến nội thành. Đến gần tiệm McDonald thì xuống xe, đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Thẩm Hầu thì hắn từ trên một chiếc xe hơi màu trắng ở ven đường nhảy xuống, lớn tiếng gọi: “Nhan Hiểu Thần!”
Nhan Hiểu Thần nhìn qua hướng gọi, không hiểu vì sao, rõ ràng sớm biết rằng hắn ở gần đây chờ, vậy mà lúc này mặt cô nóng bừng, tim đập rộn lên, cô suy nghĩ miên man, nếu đã không phải là kinh ngạc, vậy chắc là vui vẻ rồi nhỉ?
Một đứa con trai quay cửa kính xe xuống, ánh mắt sáng quắc đánh giá Nhan Hiểu Thần, cười nói: “Chào! Tui tên Thẩm Lâm, lâm trong hai cây gỗ (song mộc lâm),là em họ Thẩm Hầu, có lẽ chúng ta cùng tuổi, nó so với tui không lớn hơn bao nhiêu.”
Nhan Hiểu Thần vốn đang hoảng hốt, lúc này càng thêm lúng túng, mặt đỏ bừng, nhưng mà xem như không biết gì, ra vẻ trấn tĩnh nói: “Chào cậu, mình là bạn học của Thẩm Hầu, tên Nhan Hiểu Thần.”
Thẩm Lâm lần đầu tiên thấy một người vẻ ngoài thì thong dong mà mặt thì đỏ gay, thầm khen một tiếng “Kỹ xảo rất khá” a~, hắn nhướng nhướng mày nhìn Thẩm Hầu. Thẩm Hầu thường hay trêu chọc Nhan Hiểu Thần, lại không chịu nổi thấy người khác trêu cô, phất tay đuổi Thẩm Lâm đi, “Mày đi đâu thì đi đi.”
Thẩm Lâm vừa làu bàu, vừa rồ máy xe, “Thật là phi điểu tẫn, lương cung tàng (6)! Haizz!”
(6) Khi chim chóc đã bị bắn chết hết, cây cung tốt cũng bỏ xó: ý câu này tương tự như câu “Qua cầu rút ván”, hoặc “Có mới nới cũ”.
Thẩm Hầu tức giận vỗ cửa kính xe, “Cút cho nhanh!”
Thẩm Lâm cười với Nhan Hiểu Thần, phất phất tay, liền phóng đi.
Thẩm Hầu nói với Nhan Hiểu Thần: “Chúng ta vào cửa hàng McDonald ngồi một chút.”
Nhan Hiểu Thần không phản đối, hai người đi vào tiệm McDonald, lên lầu hai tìm một góc ít người ngồi xuống.
Nhan Hiểu Thần nói: “Hôm nay để mình mời cậu bữa trưa, cậu muốn ăn gì?”
Thẩm Hầu mở ba lô ra, làm như mấy ảo thuật gia, lấy ra cái cà mèn ba ngăn, mở từng ngăn một, bên trong có thịt dê xiên nướng, cánh gà nướng, nấm nướng, hắn nếm qua một miếng, không hài lòng lắm nói: “Hương vị so với lúc mới vừa nướng tệ hơn rất nhiều, nhưng mà so với các món của McDonald thì ngon hơn.”
Nhan Hiểu Thần nghĩ đến lời hắn nói tối qua, nhẹ giọng hỏi: “Cậu nướng à?”
Thẩm Hầu đắc ý gật đầu, tranh công nói: “Sáng sớm thức dậy đi nướng, cậu phải ăn nhiều một chút.” Nhan Hiểu Thần im lặng nhìn Thẩm Hầu một thoáng, cầm lấy cánh gà, bắt đầu cắn. Không biết có phải do tay nghề của Thẩm Hầu rất giỏi, hay bởi vì hắn cố ý nướng cho cô, Nhan Hiểu Thần cảm thấy đây là món cánh gà nướng ngon nhất trong đời cô được ăn.
Thẩm Hầu hỏi: “Mình còn mang theo rượu Hoa Điêu nữa, cậu có muốn uống không?”
“Có thể uống một ít, chỗ mình nhà nào cũng có ủ rượu, lễ tết người lớn không thể quản, nên bọn mình có thể uống một chút.”
“Bọn mình cũng vậy! Ông bà mình bây giờ cứ nói là rượu gạo do họ ủ so với rượu Mao Đài (7) ủ 15 năm không hề kém.” Thẩm Hầu cầm ra hai ly rượu bằng sứ có hoa văn, rót ra hai ly, “Nếm thử xem.” Nhan Hiểu Thần bưng ly rượu lên, nhấp một miếng, khen: “Nhắm với đồ nướng, thật sự rất đặc sắc.” Thẩm Hầu cười rộ lên, chạm cốc với Nhan Hiểu Thần, ngửa đầu định uống, Nhan Hiểu Thần vội vàng túm tay hắn lại, hỏi: “Một lát nữa cậu về nhà không cần lái xe sao?”
(7) Mao Đài tửu: là một nhãn hiệu rượu trắng (bạch tửu) của Trung Quốc. Mao Đài là tên gọi của một thị trấn gần Tuân Nghĩa, tỉnh Quý Châu, nơi có truyền thống sản xuất loại rượu này và sau này trở thành tên gọi của rượu. Rượu Mao Đài là rượu chưng cất từ cao lương lên men, có đặc trưng trong vắt, không màu, có mùi thơm và độ cồn cao (truyền thống là 65%, nhưng gần đây có nhiều loại Mao Đài chỉ từ 35 đến 47%). (wiki)
“Mình kéo Thẩm Lâm theo chỉ vì để cùng cậu uống rượu thôi!” Nói xong nốc cạn ly rượu, “Mình đi mua hai ly đồ uống, đỡ phải bị người ta nói chúng ta chiếm không chỗ ngồi.”
Chốc lát sau, hắn bê hai ly đồ uống quay lại, nhìn thấy Nhan Hiểu Thần ăn ngon lành không khỏi tươi cười, “Ngon không?”
“Ngon lắm!”
“Vậy thịt nướng của mình so với sách cái nào hơn?”
Thì ra còn để bụng chuyện kia! Nhan Hiểu Thần cười nói: “Một trời, một vực, căn bản không thể so sánh!”
Thẩm Hầu cầm lấy một xiên thịt dê nướng, cười híp mắt nói: “Không sai, không sai, cậu chưa đến nỗi nào!”
Thịt nướng Thẩm Hầu mang theo không ít, trình độ ăn uống của Nhan Hiểu Thần siêu phát huy, lượng ăn gấp hai lần bình thường. Thẩm Hầu mới ăn được lửng dạ mà chỉ còn lại một cái cánh gà.
Thẩm Hầu nhìn thấy Nhan Hiểu Thần có vẻ ăn chưa no, hắn nhường cái cánh gà cuối cùng cho cô, “Cậu ăn tốt thật, mình còn chưa no.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.