Đầu Đông người người nhà nhà đều đã bắt đầu treo những ngọn đèn nháp nháy xanh đỏ để chờ mùa Giáng Sinh đến. Cố Như Sơ ngồi trong xe nhìn ra bên ngoài thông qua cửa kính, mọi người đều rất hân hoan, chỉ qua ngày Giáng Sinh thôi là đã đến năm mới rồi. Một năm cứ vậy mà kết thúc. Cậu nhìn những đứa nhóc chạy nhảy bên ngoài, trên tay cầm kẹo ngọt, quần áo đều dày bồng bềnh như những chú gấu bông nhỏ. Cố Như Sơ cũng từng mong chờ đến ngày Giáng Sinh.
Người ta thường nói Lễ Giáng Sinh là ngày an lành, mẹ cậu đã sinh ra đứa trẻ nhỏ nhất trong nhà này vào ngày hôm ấy, ước mơ to lớn nhất chính là mong nó có một cuộc đời yên bình, mạnh khoẻ sống tốt. Vậy mà Cố Như Sơ đã huỷ hoại sự mong đợi ấy. Có lẽ đó mới là ý nghĩa tên của cậu.
Cố Như Sơ, như tỉnh sau cơn mơ.
Yếu ớt, bệnh tật, phải sống trong lồng kính, bị câm, thần trí mơ hồ,... Cậu đã đạp đổ tất cả sự kỳ vọng mà mọi người đặt lên người mình một cách tàn nhẫn. Thật nực cười khi dù vậy mọi người vẫn cứ yêu thương nó hết mực mà không oán than một lời nào, hoặc không phải là trước mặt nó...
"Nếu em lại đang suy nghĩ gì đó tiêu cực nữa thì tôi sẽ đánh em đấy." Lý Yên liếc nhìn biểu cảm của Cố Như Sơ, anh thấy vẻ mặt đó liền như đọc được suy nghĩ của cậu mà lên tiếng cắt ngang đoạn suy nghĩ đó.
Cố Như Sơ bị trúng tim
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nua-thap-ky/3322968/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.