Đàn Tạ Ngạn, muốn đàn là đàn sao?
Trong cuộc đời hai mươi mốt năm của Hề tiểu giáo chủ đáng thương, năm năm đầu ngây thơ hồn nhiên nhận hết bao nhiêu yêu thương, mười năm sau phải tìm sống trong chỗ chết trước bao nhiêu âm mưu quỷ kế, toàn bộ suy nghĩ đều đổ dồn vào Huyền Thiên giáo, đừng nói tới đánh đàn, ngay cả tập viết đánh cờ cũng không có người nào dạy, cầm kì thi họa ca phú một chữ cũng không biết.
Nếu không phải kiếp trước mình đã từng được đào tạo chính quy thì chỉ sợ giờ đã trở thành một kẻ mù chữ thật sự rồi.
... Ngươi để một kẻ chỉ biết đánh nhau, lập mưu và ẩn giấu đi đánh đàn, còn đánh cả đàn Tạ Ngạn, chẳng phải là trò cười à?
Nhưng lời đã nói ra, không có lý nào lại không giữ lời.
Hề Ngọc Đường cắn răng vác đàn ra, phất vạt áo, ngồi trong sảnh trước của chủ viện. Đối diện với nàng, Việt Thanh Phong vừa chuyển ra khỏi nội thất, vùi trên giường êm thản nhiên nhìn nàng, dáng vẻ nhởn nhơ kia rất đáng ăn đòn.
Rửa tay dâng hương, pha trà nấu nước, ngồi ngay ngắn như thường, Hề giáo chủ đã làm xong toàn bộ công tác chuẩn bị có thể làm được, lúc không còn lí do nào khác để câu giờ nữa thì mới rũ mắt nhìn về phía đàn trước người mình.
Chế tạo từ gỗ thượng đẳng, toàn thân tĩnh lặng, hoa văn tinh tế, dây đàn như mây, thứ đang đặt trước mặt nàng là một cây đàn rất tốt.
Hề Ngọc Đường đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nua-mat-giang-ho/2114317/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.