Chuyện trên đời, hễ có chữ "ma" đi kèm phía trước, từ cổ chí kim đều bị chínhđạo bài xích. Đã gọi là ma, tức là tà, tà ma ngoại đạo. Đạo nói, ngườihành động. Dù chính đạo hay ma đạo cũng là đạo, nhưng thế nhân kínhngười trước mà khinh người sau, võ học cũng thế.
Cho dù là Hề Chi Mạc một đời ma đầu năm đó, lúc đầu vẫn là người đứng đắn có tâm phápnội gia, chỉ vì hành sự phóng đãng phóng túng, thủ đoạn máu tanh tànnhẫn mà bị võ lâm cười nhạo, gán cho cái danh ma đầu.
Mà cái gọilà ma công, đơn giản là những loại học nhanh, âm tà, tàn nhẫn, mưu lợi,phản nghịch, không được thế gian thừa nhận, hậu hoạn vô cùng mà uy lựccực lớn.
Nói cách khác, Trùng Vân Kiếm Pháp của Lăng Tiêu Các làđiển hình cho công pháp chính đạo, coi trọng tu luyện theo chất lượng,phù hợp với quy luật tự nhiên, chỉ cần có thể tu tập đường đường chínhchính, chí ít sẽ không tạo thành tổn thương tới kinh mạnh hoặc khiếnngười học tẩu hỏa nhập ma.
Lại so với Huyết Hồn Chưởng của HuyếtSát Điện, tuy tên nghe có phần tà khí, nhưng nếu nghiêm túc phân loại,nhiều lắm cũng chỉ được chia đến kì môn dị thuật, khi xét chung thì vẫnlà võ học chính đạo.
Nhưng "Thái Sơ Tâm Pháp"... Thật có lỗi, nó quả thật là một bộ "ma công" đúng chuẩn.
Bộ tâm pháp này chú trọng học nhanh, mưu lợi, trái với lẽ thường, ngoạitrừ việc khá âm tà, thậm chí còn có chút liên hệ với hai chữ "tàn nhân". Công pháp như vậy không phải ma công thì là gì?
Người tu "TháiSơ Tâm Pháp", kinh mạch ngược chiều, tâm ma dễ sinh dễ diệt, tẩu hỏanhập ma càng như hình với bóng, không cẩn thận rất dễ khiến người ta rơi vào cảnh sống không bằng chết. Nhưng cùng lúc, vì mưu lợi nên mới phảihọc nhanh, sau khi học nhanh muốn có thành tựu cao hơn, lại rơi vào giai đoạn phải không ngừng thu góp các loại công pháp, tu luyện sở trườngcủa các nhà, do đó lấy tạp làm một, từ chân khí bề bộn và mối nguy tẩuhỏa nhập ma mà tạo ra một con đường sống.
Cầu phú quý trong nguy hiểm, cũng chỉ như vậy.
Năm nay Hề Ngọc Đường hai mươi mốt tuổi, tiếp quản Huyền Thiên giáo gầnmười năm, đã là cao thủ nổi tiếng trong thiên hạ. Người như vậy cả trămngàn năm qua cũng không kiếm nổi, trừ khi từ nhỏ đã là kì tài luyện võ.Nàng lại không phải là thiên tài, miễn cưỡng cũng chỉ khoe khoang đượcvài câu, nhiều lắm là xương cốt tốt, có khiếu luyện võ.
Nhưng sau khi nàng luyện "Thái Sơ Tâm Pháp", không tới năm năm đã trở thành caothủ một phương, lại đứng trên đỉnh thiên hạ mười năm, nội lực thâm hậu,có thể sánh bằng người tập võ ba mươi, năm mươi năm.
Đây là chỗ tốt của Thái Sơ tâm pháp.
Không ai có thể chống lại sức dụ hoặc như vậy.
Võ học coi trọng chuyên tâm, có người dùng kiếm, cả đời sẽ dùng kiếm, cóngười dùng đao, cả đời sẽ dùng đao, bởi vậy ngần ấy năm sau mới có đượcmột thế gia. Nhưng Thái Sơ tâm pháp có đặc thù như hoa nở khắp nơi, đaothương kiếm kích, đạo thiện thanh chính, kỳ môn ngoại đạo, tất cả cácloại công pháp đều thích hợp, sau đó lại chuyển thành chân khí cho TháiSơ. Cứ như vậy, chân khí trong cơ thể, kinh mạnh vận hành hỗn loạn, nếutâm trí người tu luyện không kiên, rất dễ rơi vào hư không, tẩu hỏa nhập ma là chuyện thường.
Phóng mắt khắp võ lâm, có môn phái nào bằng lòng tự dâng võ học nhà mình cho người khác? Tính cướp đoạt của Thái Sơ tâm pháp quá mạnh, không có võ học nào có thể chống đỡ nổi, nếu rơi vào tay người có dã tâm, việc khiến võ lâm bị rung chuyển cũng không phảilà không thể.
Khái quát của Việt Thanh Phong về công pháp của HềNgọc Đường quá chính xác, tập hợp sở trường của kẻ khác mà tìm ra sinhlộ, tâm chí không đủ kiên định không thể đi.
Thực lực càng caotai họa ngầm càng lớn, đặt trong mắt kẻ thiên tài hiếm có trên đời nhưViệt Thanh Phong, sao có thể không nhìn ra nguy cơ ẩn nấp trong này?
Hề Ngọc Đường có thể tẩu hỏa nhập ma bất cứ lúc nào, bạo thể mà chết, sao hắn có thể không khiếp sợ cho được?
Dù sao cũng đã nói, cho dù Việt Thanh Phong cảm thấy khó tiếp thu đến đâu, Hề Ngọc Đường cũng đã đi đến con đường này, không thể quay đầu lại, trừ khi công lực tan hết, tự phế võ công, có thể thoát khỏi nguy cơ, nhưngđiều này sao có thể?
Nàng vì muốn báo thù nên mới chọn vực dậytrong thời gian ngắn nhất, mới có thể chọn Thái Sơ tâm pháp mà khôngchùn bước, chuyện lúc trước, không bàn tới nữa.
Mưa to, sấm chớprền vang, thành Hàng Châu đón một trận mưa vào nửa đêm, như một chậunước đá lạnh xuyên tim, xối lên người Việt Thanh Phong.
Vị ƯơngCư lớn như thế, trừ chỗ hai người ngồi, bốn phía đã bị mưa tạt ướt, mànvải bay loạn, cuồng phong gào thét dữ dội, hệt như trái tim kinh hoảnglúc này của hắn.
Hề Ngọc Đường ngồi đối diện, khóe môi nhếch lêntạo thành nụ cười yếu ớt như có như không, trong con ngươi đen nhánh cóbình tĩnh cũng có trào phúng, phần sắc đỏ vì say rượu cũng biến mấtkhông còn tăm hơi, chỉ còn lại chút vẻ lạnh lẽo như trước, ngay cả vếtsẹo dài kia cũng trở nên dữ tợn, chói mắt.
Từ lúc nàng nói xongcâu kia, lại liên tục biếng nhác vô hại nhìn người trước mặt, nhìn hắntừ khiếp sợ đến sợ hãi, lại đến phẫn nộ, sau cùng trở thành yên lặng vôtận, nụ cười trên mặt càng lúc càng vô hại, như nhìn sắc mặt biến hóacủa Việt Thanh Phong là trò tiêu khiển để giết thời gian.
Thậmchí nàng còn cảm thấy, có thể khiến vẻ mặt của kẻ dù núi Thái Sơn có đổcũng mặt không đổi sắc này biến đổi, vẫn rất có cảm giác thành tựu.
”Nàng...”
Cuối cùng Việt Thanh Phong cũng mở miệng, giây tiếp theo lại ho dữ dội, têtâm liệt phế, như đã dùng hết sức lực toàn thân. Hắn khó khăn lấy mộtchiếc khăn gấm từ trong lòng ra để che miệng, tiếp theo lại bị máu tươinhuộm đỏ, máu thuận theo khe hở chảy xuống, thấm vào ống tay áo sạch sẽcủa hắn, rơi lên sàn nhà gỗ, lại yên lặng chảy vào trong khe hở.
Hề Ngọc Đường nhìn thấy, chút giễu cợt trong mắt cũng biến mất, nghiêng người giúp hắn thông khí.
Một lúc lâu sau, tiếng ho khan mới từ từ tan biến, mặt Việt Thanh Phong đỏửng lên. Hề Ngọc Đường đưa chén trà chờ hắn uống xong, lại săn sóc cấtchén, nghiêm chỉnh vuốt lưng giúp hắn nhuận khí, thấy hơi thở của hắn đã ổn định, lúc này mới ra tay nhanh như chớp, điểm huyệt định thân.
Việt Thanh Phong đờ người, trong mắt hiện lên vẻ khó tin.
Hề Ngọc Đường ngồi về chỗ cũ, ánh mắt hờ hững, không có chút cảm giác hổ thẹn: “Có thể ngươi sẽ phải ngồi ở đây một lúc.”
Dừng một chút, nàng lại cười rộ lên: “Thân thể vốn đã không tốt, đừng rakhỏi Túy Hoa Lâu thì sẽ không mắc bệnh, ta thì không sao.”
“... Hề! Ngọc! Đường!” Việt Thanh Phong gằn từng tiếng, mang theo chút vẻ tức giận đang ẩn nhẫn.
Người đối diện nhíu mày.
”Thả ta ra.” Hắn lạnh lùng nói.
Thấy hắn giận thật, Hề Ngọc Đường lắc đầu: “Không được.”
Chưa đợi Việt Thanh Phong nói tiếp, nàng thản nhiên nói: “Tốt hơn hết ngươikhông nên cố giải huyệt, ta điểm huyệt bằng phương pháp gia truyền củaThẩm gia, nếu cố giải, ngươi phải nằm trên giường ít nhất nửa tháng.”
...Việt thiếu chủ câm nín.
Hề Ngọc Đường ung dung rót cho mình chén trà: “Hẳn ngươi đã đoán được látnữa ta sẽ đến Thính Vũ Các một chuyến, vì thế mới cố ở lại chờ ta. Cóđiều thật đáng tiếc, ta không muốn mang ngươi theo.”
”Nhưng tâmtình của ta không tệ, vì vậy ngồi nói chuyện với ngươi một chút cũngđược. Có phải ngươi vẫn luôn suy nghĩ về mối quan hệ sâu xa của ta vàThiếu Lâm không? Ví dụ tại sao ta lại biết Thiện Chỉ của Thiếu Lâm? Rấtđơn giản, khi ta bán "Thái Sơ" cho Thiếu Lâm, chỉ cần năm mươi nghìnlượng bạc, nhưng lại ở Thiếu Lâm một tháng. Một tháng có thể làm rấtnhiều chuyện...”
Dường như hôm nay nàng rất thích nói chuyện, có lẽ là do uống hơi nhiều rượu, cũng có thể là vì nghĩ tới chuyện nhiều năm trước.
Dù sao Hề Ngọc Đường cũng không phải là người xấu. Vốn nàng bán Thái Sơtâm pháp cho Thiếu Lâm, cũng là vì hy vọng thứ khiến nàng phải diệt mônnày có thể được môn phái chính trực đứng đầu như Thiếu Lâm cất giấu vàtrấn áp.
Năm đó, phương trượng Thiếu Lâm tự tay kiểm tra chân khí của nàng, thử dò xét nàng tròn một tháng, xác nhận nàng không hề tuluyện, sau đó còn bắt nàng thề không động vào ma công, lúc này mới thảngười. Thiếu Lâm vô cùng hài lòng với thái độ của nàng, thậm chí còn làngười đầu tiên lên tiếng ủng hộ khi Huyền Thiên bắt đầu gầy dựng lại,người xuất gia coi trọng nhân quả, Thái Sơ tâm pháp và tái thiết HuyềnThiên chính là một quả.
Nhưng nàng vừa về Tuyết Sơn đã phản bội lời thề của mình.
Trời đất bao la, báo thù là lớn nhất, lời thề có nhằm nhò gì.
”Phụ mẫu rất tốt với ta, huynh trưởng cũng rất tốt, toàn bộ người trên Tuyết Sơn đều tốt.” Nàng ngắm chén trà trống không, vẻ mặt dịu dàng, như đang chìm vào hồi ức: “Từ trước tới giờ ta chưa từng cảm nhận được những thứ này, vì vậy dù chỉ có duyên làm thân nhân mấy năm, ta cũng nguyện cốgắng hết sức, trả thù những kẻ khiến ta suýt đánh mất sinh mạng khó khăn lắm mới có được này.”
”Ngươi xem, ta là kẻ có thể chết bất cứlúc nào vì ma công, có một ngày chờ ta làm xong tất cả mọi chuyện, nếucòn không tìm ra được đường sống của bản thân, có lẽ ta sẽ không chút do dự tìm đường chết. Mà ngươi... để ta đoán một chút, chờ ngươi tìm đượcnửa phần sau của Tố Cửu châm quyết, còn có Thẩm thất, bệnh của ngươi sẽđược cứu, đúng không? Nhưng sợ rằng ngươi cũng có thể chết trước lúcđó.”
Nàng nhìn nam nhân không nói lời nào trước mắt, ánh mắt dừng lại nơi đôi môi nhiễm máu càng lộ vẻ tái nhợt yếu ớt, lần đầu tiên tỉmỉ quan sát hắn một lần.
Nhan như tuyết, da như ngọc, mỗi một góc cạnh đều vô cùng chuẩn xác, dù cười hay giận, đều tuấn mỹ đến mức khiến người hít thở không thông. Nhân gian tuyệt sắc, thiên ngoại trích tiên, chỉ bấy nhiêu mà thôi.
Người như vậy...
”Túc Hề.” Nàngnhẹ giọng nói: “Nếu hai ta có thể chết bất cứ lúc nào, vậy cũng khôngcần tốn nhiều tâm trí để suy nghĩ chuyện khác. Dù sao... thời gian không nhiều, mà chúng ta vẫn còn quá nhiều thứ để làm.”
Trong lời nóicó ý riêng. Rất nhanh Việt Thanh Phong đã hiểu nàng đang biểu lộ ý củabản thân. Đây là lần đầu tiên nàng đáp lại lá bài ngỏ lần trước tại VũSơn, vừa vặn đúng lúc khi hắn vừa hỏi rõ chân tướng của Thái Sơ tâmpháp.
Nói cho cùng cũng như hắn đã tính trước, hay nói là do đúng lúc gặp cơ hội, nếu không cũng không bao giờ được biết.
Việt Thanh Phong giật mình.
Hề Ngọc Đường bình tĩnh đón nhận ánh mắt của hắn.
Ngoài lầu tiếng mưa rơi như trút, không có dấu hiệu tạnh. Toàn bộ Túy Hoa Lâu dần rơi vào yên lặng, không ngừng có ánh nến bị thổi tắt, bên ngoài VịƯơng Cư, đã hoàn toàn đen kịt.
Hồi lâu sau, giọng nói khàn khàncủa Việt Thanh Phong mới vang lên lần nữa: “... Nàng ở riêng với ta mộtlúc, là vì muốn nói việc này?”
Người đối diện không mở miệng.
Đột nhiên Vị Ương Cư có thêm một hơi thở khác, Hề Ngọc Đường quay đầu lại,Tiết Dương mặt không đổi sắc đứng tại cửa, phía sau là Thiều Quang vớivẻ mặt kinh ngạc. Thấy nàng đang tỉnh táo ngồi tại chỗ, không hề có nửaphần say, cánh tay ôm áo choàng của Thiều Quang siết thật chặt, trongmắt lóe lên chút tủi thân.
”Chủ tử, đã sắp xếp xong, cần phải đi rồi.” Tiết Dương nói.
Hề Ngọc Đường gật đầu đứng dậy, còn chưa đi được hai bước, cổ tay lại bịngười dùng lực bắt lấy, sức rất lớn, xương cổ tay như sắp gãy đến nơi.
Nàng kinh ngạc quay đầu lại, cùng lúc đối diện với ánh mắt sắc bén, lạnhlẽo, tức giận, còn có chút cố chấp tiềm tàng của Việt Thanh Phong.
”Ngươi điên rồi!” Hề Ngọc Đường có chút khiếp sợ.
”Ngay từ đầu ta đã điên rồi...”
Việt Thanh Phong nửa ngồi, cả người như đang run rẩy, sắc mặt mỗi lúc mộttrắng, giọng nói vân đạm phong khinh khi xưa giờ trở nên giận dữ, cũngkhông biết có phải vì cơn đau phản phệ ập tới vì cố giải huyệt haykhông.
”Hề Ngọc Đường, từ lúc nào ta đã cho nàng ảo giác, khiến nàng cảm thấy... Nàng có thể quyết định làm bất cứ thứ gì rồi?”
Hề Ngọc Đường trừng mắt.
Một giây sau, sức lực siết tay nàng buông lỏng, người trước mắt ngã xuốngmà không hề báo trước. Hề Ngọc Đường tiếp được hắn theo phản xạ, ngơngác thăm dò chân khí của hắn, thấy chân khí phản phệ hỗn loạn, bỗngnhiên lại cảm thấy tức giận.
Tên này!!
Chỉ vì một câu nói này thôi sao?
”Chủ tử!” Gần như trong nháy mắt khi Việt Thanh Phong ngã xuống, hai ám vệ Việt gia hiện thân từ chỗ tối.
Hề Ngọc Đường nhíu mày nhìn hai người, không buông Việt Thanh Phong ra, mà vẫy tay với Thiều Quang.
Thiều Quang không mấy tình nguyện cắn môi tiến lên đưa áo choàng, Hề NgọcĐường nhận lấy rồi tung ra, cẩn thận đắp cho Việt Thanh Phong.
”Ngươi tên gì?” Nàng nhìn về phía một ám vệ trong số đó.
Hề Ngọc Đường gật đầu, đưa người tới: “Mang thiếu chủ các người về.” Dừngmột chút, lại thêm một câu: “Đến chỗ Thẩm Thất, khách điếm Thái Bìnhthành đông.”
Người Việt gia rời khỏi, Tiết Dương đợi đến lúc không còn ai mới tiến lên rỉtai Hề Ngọc Đường vài câu, lấy một chiếc hộp gỗ nhỏ từ trong ngực, người sau thản nhiên nhận lấy.
”Chủ tử...” Thiều Quang mở miệng: “Để Thiều Quang theo người nhé, có gì cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau.”
Hề Ngọc Đường như không nghe thấy, nhẹ nhàng tung người, người đã vọt vào trong màn mưa như trút.
Thiều Quang cắn răng định đuổi theo, Tiết Dương nhanh tay lẹ mắt kéo nàng,dùng ánh mắt cảnh cáo nàng một cái, chỉ chốc lát, bên ngoài đã không còn bóng dáng hay chút khí tức của Hề Ngọc Đường.
Thiều Quang tứcgiận hất tay Tiết Dương: “Huynh biết chủ tử đi đâu không? Là sào huyệtsát thủ! Mấy năm nay chúng ta đã giết biết bao người của bọn họ, là tửthù! Vì sao huynh không cho ta đi theo!”
”Chủ tử nói người muốn đi một mình!” Tiết Dương bình tĩnh mở miệng.
”Đầu gỗ! Đồ ngốc!” Thiều Quang tức đến giậm chân.
--- --------
Theo kế hoạch, hôm nay Hề Ngọc Đường lấy thân phận đường chủ Giang Nam đường thiết yến tại Túy Hoa Lâu, Tiết Dương lại dẫn người đến Trịnh gia gâyrối, thừa dịp loạn đâm gia chủ Trịnh Vĩnh bị thương rồi bắt đi, tra hỏitung tích Thính Vũ Các, thuận tiện giá họa cho người khác.
Trờimưa suốt đêm, cuối cùng đến tờ mờ sáng cũng ngừng lại. Hề Ngọc Đường lợi dụng trời tối ra khỏi thành, chạy một đêm, đến sáng sớm cũng đến đượctrước một ngôi chùa không có nhiều hương khói.
Một tổ chức sát thủ đại danh đỉnh đỉnh, người đứng đầu nơi đây, lại chỉ có thể nấp sau ngôi miếu này, thật mỉa mai.
Khóe môi Hề Ngọc Đường giật giật, chỉnh sửa y phục, chậm rãi bước từng bậc thang.
Tiết trời sáng sớm sau cơn mưa rất tốt, không khí ẩm ướt hòa với mùi bùnđất, lẫn vào mùi hương của đèn nhang nơi chùa miếu, khiến lòng ngườiđứng đây vô cũng tĩnh lặng. Hề Ngọc Đường cả người vận y phục đỏ thẫm,tóc dài vấn một kiểu tóc của thiếu nữ chưa xuất giá đơn giản, dùng mộtcây trâm ngọc cài lên, da như mỡ đông, mặt mày thanh tú xinh đẹp, bênhông có một thanh trường kiếm, không bôi son trét phấn vẫn kinh diễmđộng lòng người, rõ ràng cả người vô cùng sinh động, nhưng quanh thânlại tỏa ra hơi thở không muốn để người khác tới gần.
Nàng đếntrước mặt Phật tổ thắp hương, tiếp đó mượn cớ ngắm cảnh mà đi tới phíasau núi, vừa đi vừa nghỉ không hề có quy luật một lúc lâu, bỗng nhiênchuyển hướng, đi thẳng tới bên một ngọn núi nhỏ cạnh đỉnh núi.
Nơi đỉnh núi có hai người đang đánh cờ.
”Ơ? Còn có kẻ đi ngắm cảnh lúc sáng sớm như ta và ông.” Một người trong sốđó mặc cẩm bào đen tuyền, trông có vẻ trẻ tuổi tò mò nhìn về phía HềNgọc Đường: “Cô nương thật hăng hái.”
Nam nhân trung niên đốidiện có khuôn mặt thông thường, cả người mặt tang phục, thấy Hề NgọcĐường lên núi một mình, chỉ nhìn thoáng qua rồi tiếp tục chuyên tâm đánh cờ: “Ngươi thua rồi.”
Nam tử trẻ tuổi sững sờ, nhìn thoáng qua bàn cờ, lập tức gào khóc.
Hề Ngọc Đường quan sát hai người vài lần, lạnh lùng mở miệng, giọng nói đã được thay đổi: “Tô Thập Thất?”
Bàn tay nâng cờ của nam tử trẻ tuổi hơi dừng lại một chút, nam nhân mặc tang phục nghiêng đầu nhìn lại.
Hề Ngọc Đường biết mình không nhận nhầm người, mặt không thay đổi lấy mộttấm mộc bài cùng một tấm thiết bài ra từ bên hông, tay khẽ dùng lực, ámkhí phân ra bắn về phía hai người. Trong chớp mắt, hai người cùng đưatay tiếp nhận lệnh bài.
Hai người chia nhau xem lệnh bài trongtay, nam tử trẻ tuổi đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc khác thường: “Xin hỏiquý danh cô nương?”
”Mạnh.” Hề Ngọc Đường tiếc chữ như vàng.
Hai người đều ngẩn ra, tiếp đó nhìn nhau bằng vẻ mặt nghiêm túc, mặt HềNgọc Đường hiện rõ vẻ mất kiên nhẫn, không đợi hai người đặt câu hỏi đãmở lời: “Các người ai là Tô Thập Thất?”
Nam tử trẻ tuổi nói: “Tại hạ họ Tô.”
”Chứng minh.”
Khóe môi đối phương giật giật, lấy một tấm lệnh bài ra huơ huơ.
Hề Ngọc Đường không hề bị lay động.
”Ta thật sự là Tô Thập Thất! Tô Thập Thất anh tuấn nhất nhì trong Các!” Nam tử trẻ tuổi giậm chân: “Cô nương, người thẳng thắn gặp nhau đi thẳngvào vấn đề được không?”
”Ai muốn thẳng thắn với ngươi.”
“...”
Tô Thập Thất làm loạn một lúc đến đỏ bừng cả mặt, tức giận không nói gì.Nam nhân trung niên bất đắc dĩ đành tiến lên, lấy lệnh bài của mình ra,lệnh bài bằng sắt viết hai chữ mười sáu: “Cô nương, xin hỏi lệnh tôn...”
”Sư phụ.” Hề Ngọc Đường không hề khách sáo sửa lại cho đúng: “Mạnh Thập Tam, Trường Ẩn Kiếm.”
Vuốt nhẹ lệnh bài sắt có khắc chữ ‘Thập Tam’ bên trên, nam nhân trung niênchỉ im lặng trong chốc lát, mở miệng: “Xin hỏi lệnh sư...”
”Đã chết!” Hề Ngọc Đường mặt không biểu cảm.
Mạnh Thập Tam, sát thủ chủ chốt năm xưa của Thính Vũ Các, lấy thân phận cánhân tham dự vào trận đánh Tuyết Sơn năm đó, về sau bị Hề Ngọc Đường tập hợp toàn giáo lực dẫn dụ vào trong Huyền Thiên rồi tru diệt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]