Nghiêng người nói với Lữ Chính hai câu rồi đuổi ông ta đi làm việc, Hề Ngọc Đường thu hồi tâm tư, dời ánh mắt đến nơi võ đài, nghĩ đến lời Tống Quý Đồng vừa nói, lại không hiểu nổi cảm giác trong lòng mình lúc này là gì.
Huyền Thiên bọn họ, thật sự đang gặp phải vấn đề đói kém vô cùng nghiêm trọng.
Nếu như khi trước Hề Chi Mạc có thể sống thêm… chưa cần mười năm, chỉ cần năm năm, chắc chắc Huyền Thiên cũng không đến nông nỗi này. Ông ấy sống tự do phóng khoáng, khi chết lại vô cùng im ắng, chỉ để lại một đống người khiến người khác đau đầu, còn có tâm pháp chỉ viết được một nửa, bảo nữ nhi phải tu tâm, trong quá trình tu luyện cứ từ từ mà nghĩ ra công pháp.
Thật ra công pháp tu luyện chính của Hề Ngọc Đường không đến từ phụ thân nàng, cũng hoàn toàn không đến từ Đường Môn trong đất Thục, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến thân phận của nàng vẫn chưa hề bị vạch trần.
Người chết đèn tắt, cừu hận chất chồng, sau khi Huyền Thiên gặp đại kiếp nạn, nội tình vốn đã rối ren, một đám trưởng lão và giáo chúng cũng đi theo Hề Chi Mạc, đừng nói là thu nhận môn đồ, ngay cả bản thân cũng chưa có được tài cán gì, ai còn có thừa tâm tư? Ở phương diện này bọn họ hoàn toàn không có cách.
Sau khi làm dịu đi thế cục, Hề Ngọc Đường chỉ có thể đi trên con đường của tinh anh. Mà điều này cũng dẫn đến một vấn đề không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nua-mat-giang-ho/2114290/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.