Không tới vài ngày, đoàn người Hề Ngọc Đường đã tiến vào địa giới của Lăng Tiêu Các. Không cần sai người đi thông báo, cũng không cần chủ động chạy tới cửa, ngay lúc còn cách sơn môn Lăng Tiêu Các hơn mười dặm đã gặp được người mà nàng muốn gặp.
Lúc Lăng Tiêu Các chủ lạnh mặt mang theo người ngựa đi đón nhi tử đã hôn mê nhà mình, đồng thời còn nhận lấy hoá đơn tính phí lên đến hơn hai vạn của Huyền Thiên giáo, sát khí dày đặc, ngay cả người đánh xe lẫn bốn con ngựa đều không còn sức để đứng.
Dưới sát khí như vậy, rất nhanh sắc mặt của Thẩm Thất đã trở nên tái mét. Từ nhỏ hắn không thể tập võ, không thể chịu nổi sát khí của Tiêu Thừa, hắn siết chặt quyền, mấy đốt ngón tay đều trở nên trắng bệch. Tư Ly cũng giống thế, tuổi còn nhỏ, công phu không tốt, tuy trên khoé môi kia vẫn còn ý cười, nhưng khi nhìn kỹ thì nụ cười đó đã sớm có phần cứng nhắc.
Đây là ân oán của Huyền Thiên giáo và Lăng Tiêu Các, quy củ giang hồ, người ngoài không tiện nhúng tay. Lâm Uyên chần chừ một chút cũng quyết định không xen vào, chỉ quan tâm đến việc Thẩm Thất là đại phu trị bệnh cho Việt Thanh Phong, liền bảo hộ bên người hắn, giúp giảm bớt phân nửa áp lực từ Tiêu Thừa.
"Hề Ngọc Đường, ngươi khinh người quá đáng!" Tiêu Thừa gầm lên: "Nếu con ta xảy ra chuyện gì không may, cho dù Tiêu mỗ ta có phải dốc hết toàn lực cũng phải khiến cho Huyền Thiên các ngươi vạn kiếp bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nua-mat-giang-ho/139706/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.