Viên Soái bước nhanh trong hành lang bệnh viện trống rỗng. Anh thả nhẹ động tác, đẩy cửa phòng bệnh ra. Có người từ trên sô pha trong gian ngoài phòng bệnh đứng lên nhìn về phía anh. Bọn họ nhìn nhau, ánh mắt giao nhau tóe ra tia lửa. 
Lúc Giang Quân tỉnh lại lần nữa phát hiện mình ở trên máy bay, cô thử ngồi dậy, lại phát hiện mình bị trói chặt trên giường bệnh. Trong bóng tối cô cúi đầu gọi "Viên Soái" 
"Tỉnh rồi?" Xéo bên dưới vươn tới một bàn tay to dán lên mặt cô, lạnh lẽo khiến cô rùng mình một cái. Cô nghiêng đầu nhìn Viên Soái, anh tránh ở trong bóng tối, ngay cả một bóng đèn cũng không mở 
"Chúng ta đi đâu?" Cô mờ mịt hỏi 
"Về nhà" Anh giải phóng cô khỏi giường bệnh, ôm vào trong lòng dùng chăn bọc kín bọn họ. "Chúng ta về nhà đi" anh đỡ đầu cô, nhẹ nhàng nói. 
Giang Quân nhìn nhìn bốn phía "Chuyên cơ ở đâu ra?" Cô kéo lấy vành tai anh "Phản đồ, anh nói cho ông nội em biết rồi?" 
 "Không có" Anh bị bắt phải cúi đầu, ánh mắt u ám, "Nhà của em chưa biết đâu" 
"Anh sao vậy?" Cô sờ sờ tay anh, "Sao lại lạnh như vậy" 
"Em lạnh không?" Anh ôm chặt cô, "Sao anh cảm thấy lạnh như vậy" 
"Bị cảm rồi?" Cô sờ trán anh, bị anh nắm lấy 
"Quân quân, ôm anh một chút, chỉ cần em ôm anh một chút thì cái gì cũng khỏe rồi" Anh nhõng nhẽo chôn trong hõm vai của cô "Ôm một chút là được rồi" 
Ai bị bệnh chứ, cô buồn cười nghĩ. Ôm chặt lấy anh. 
Tới sân 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nua-la-mat-ngot-nua-la-dau-thuong/732045/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.