Giang Quân vốn ngủ rất say, Viên Soái đến khiến cô an tâm, mãi đến khi bị tiếng chuông di động đánh thức mới phát hiện Viên Soái không biết đã đi đâu, gọi mấy tiếng cũng không có đáp lại, điện thoại lại cứ kiên trì réo vang. Giang Quân nhìn dãy số, cau mày nhấn nút nghe. Trong phòng không nhìn thấy một tia sáng, ngay cả không khí cũng tăm tối. Cô yên lặng nghe điện thoại, chậm rãi nhắm mắt lại.
---------------------
DU nhếch khóe miệng lên, như cười như không: "Năm đó cậu không nên bỏ qua cho cậu ấy."
"Thật sao?" Viên Soái nhấp một ngụm cà phê, trong giọng nói mang theo chút mệt mỏi: "Cùng lắm cũng chỉ là một nhân vật thấp kém chụp lén, không làm được việc lớn gì"
"Tôi cũng thật sự là bội phục cậu, vì một người phụ nữ mà tốn nhiều tâm tư như vậy"
"Như nhau, như nhau, chỉ tiếc là anh coi trọng giá trị hợp tác của em ấy hơn"
"Tôi sẽ không để em ấy rời đi"
"Không sao cả, em ấy vui vẻ là được rồi"
"Đương nhiên, hoan nghênh cậu tiếp tục làm ra một ít tiết mục nhỏ nữa, quá yên tĩnh, tôi thật sự chịu không nổi nữa"
"Sao có thể chứ, đến lúc đó người mệt chính là bà xã của tôi"
"Em ấy vẫn luôn là như thế này sao?" DU hỏi
"Cái gì?"
"Xác định một người liền yêu không chút giữ lại sao?"
Biểu tình của Viên Soái mềm mỏng đi rất nhiều "Đúng vậy, em ấy vẫn luôn như vậy, chưa từng thay đổi"
"Cậu thật là may
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nua-la-duong-mat-nua-la-dau-thuong/3755405/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.