Viên Soái nhìn cô không nói gì, lẳng lặng hô hấp hơi thở của cô.
Bọn họ tốn nhiều năm như vậy, không chút tiến triển, lại nguy cơ trùng trùng, anh từng hận, từng oán, nếu đã định không thể đến với nhau, anh tình nguyện cùng cô kiếp này, kiếp sau, thiên thu vạn thế, vĩnh viễn không quen biết.
Nhưng anh đã gặp phải, đã yêu cô, như chim non vừa ra khỏi vỏ nhận định cô. Anh tốn hết tâm tư, ngàn đau vạn khổ trông nom, hầu hạ, tương lai sẽ thế nào, anh không biết, cũng không muốn biết.
Cô cuối cùng cũng khẳng định thừa nhận anh là người đàn ông của cô, không còn là anh trai, bọn họ sẽ nương tựa lẫn nhau, yêu thương lẫn nhau, sau đó, sống chết có nhau, vui cùng con cháu.
Cứ như vậy đi, hai đứa chúng ta, anh là của em, em là của anh, không tách ra nữa. Viên Soái nghĩ như vậy, dùng sức lực lớn nhất ôm chặt lấy cô.
Anh ôm lấy cô, tham lam mà khao khát hôn xuống, anh yêu cô, anh cần cô.
"Không bức cung nữa?" Cô hai mắt mê man, thở hổn hển, ngậm lấy vành tai anh, dẫn tới anh theo phản xạ run lên.
"Đồ càn rỡ, mới bắt đầu thôi" Anh hạ thấp người đè lên cô, gấp gáp đẩy váy ngủ của cô ra, ngậm lấy đầu ngực dựng thẳng của cô, ngón tay cách lớp vải mỏng manh, xoa bóp qua lại giữa đùi cô. Giang Quân giống như bị một luồng điện mạnh mẽ chạy qua, toàn thân tê liệt, cô mềm yếu bám lên người Viên Soái, theo bản năng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nua-la-duong-mat-nua-la-dau-thuong/3755375/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.