Thấy Viêm Lương không từ chối, Tưởng Úc Nam lấy chiếc nhẫn ra khỏi hộp, cầm tay Viêm Lương, nhẹ nhàng đeo nhẫn cho cô.
Viêm Lương giật mình hoảng loạn, cúi đầu nhìn chiếc nhẫn đang từ từ được đeo vào ngón tay mình. Cô đột nhiên thu tay lại, làm bàn tay Tưởng Úc Nam chơi vơi trong không trung. Anh nhìn người phụ nữ trước mặt, cô đã cuộn tay thành nắm đấm, giấu bên hông.
Tưởng Úc Nam bất giác cau mày.
Thấy cặp lông mày nhíu chặt và đôi mắt sâu không thấy đáy của anh, trong lòng Viêm Lương xuất hiện nỗi căng thẳng mơ hồ, giọng nói cũng trở nên gấp gáp: “Em..”
Chuyện gì cũng không thể chắc chắn, điều duy nhất có thể xác định, có lẽ chính là câu trả lời của cô mà anh đang chờ đợi,
“Cho em…” Viêm Lương cắn môi, ngập ngừng, ngập ngừng. “…thời hạn một tháng.”
Nửa tháng sau, Viêm Lương đón trận tuyết đầu tiên kể từ khi cô về nước, cả thành phố chính thức bước vào một mùa đông lạnh giá.
Hôm tuyết rơi là thứ Hai. Tại cuộc họp đầu tuần, CFO của Từ thị tuyên bố về hưu trước thời hạn, Châu Trình được đề bạt làm CFO mới.
Qua cửa kính của phòng hội nghị, Viêm Lương có thể nhìn thấy một màu trắng phủ kín các nóc nhà, cửa sổ mờ hơi nước. Bên ngoài, nhiệt độ giảm xuống dưới không độ, bên trong các tòa cao ốc vẫn giữ hai mươi độ C.
Sau khi Tưởng Úc Nam đích thân công bố tên của giám đốc tài chính mới, Viêm Lương vô thức đưa mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nua-hoan-nua-ai-yeu-khong-loi-thoat/3041816/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.