Ngụy Vô Tiện đã thật sự theo Lam Vong Cơ về đến Vân Thâm Bất Tri Xứ, toàn bộ hành trình chỉ an an tĩnh tĩnh đi theo phía sau y, trừ phi gặp người cần chào hỏi, nếu không thì không nói một lời, làm cho mấy dì đầu bếp biết mặt hắn đi ngang qua lén lút đánh giá hắn vài lần ———- Ngụy Vô Tiện này hồi đầu tới đây nở nụ cười ngọt ngào đến vậy, tại sao bây giờ trở thành bộ dạng thế này? Nếu không phải có gia quy đè nén, các dì sợ là liều lĩnh quấy rầy luôn rồi.
Ngụy Vô Tiện hơi nghiêng đầu, liếc mắt nhìn các đầu bếp nữ một cái, rồi sau đó làm như không có việc gì mà tiếp tục đi theo Lam Vong Cơ. Những ánh mắt như vậy hắn đã thấy không biết bao nhiêu lần, cũng không thiếu mấy lần này của các dì ấy, chỉ là có chút bất đắc dĩ mà thôi. Ngụy Anh đó đã chết từ lâu rồi, người còn sống hiện giờ chính là Di Lăng Lão tổ hắn bị người ta ép buộc kéo về, chỉ là rất nhiều người không biết rõ.
Hắn cũng từng cố gắng nở nụ cười nhẹ nhàng thoải mái như trước đây một lần nữa, nhưng mỗi khi hắn cong khóe miệng lên, Lam Vong Cơ lại nói với hắn, không muốn cười thì không cần miễn cưỡng. Ngụy Vô Tiện ban đầu còn không rõ, Lam Vong Cơ nhìn ra sự miễn cưỡng của hắn từ chỗ nào? Cho đến khi trong lúc vô tình hắn thoáng nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trên mặt nước, mới bừng tỉnh đại ngộ, thứ Lam Vong Cơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nua-doi-toi/3701110/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.