Ngụy Vô Tiện đã thật sự theo Lam Vong Cơ về đến Vân Thâm Bất Tri Xứ, toàn bộ hành trình chỉ an an tĩnh tĩnh đi theo phía sau y, trừ phi gặp người cần chào hỏi, nếu không thì không nói một lời, làm cho mấy dì đầu bếp biết mặt hắn đi ngang qua lén lút đánh giá hắn vài lần ———- Ngụy Vô Tiện này hồi đầu tới đây nở nụ cười ngọt ngào đến vậy, tại sao bây giờ trở thành bộ dạng thế này? Nếu không phải có gia quy đè nén, các dì sợ là liều lĩnh quấy rầy luôn rồi.
Ngụy Vô Tiện hơi nghiêng đầu, liếc mắt nhìn các đầu bếp nữ một cái, rồi sau đó làm như không có việc gì mà tiếp tục đi theo Lam Vong Cơ. Những ánh mắt như vậy hắn đã thấy không biết bao nhiêu lần, cũng không thiếu mấy lần này của các dì ấy, chỉ là có chút bất đắc dĩ mà thôi. Ngụy Anh đó đã chết từ lâu rồi, người còn sống hiện giờ chính là Di Lăng Lão tổ hắn bị người ta ép buộc kéo về, chỉ là rất nhiều người không biết rõ.
Hắn cũng từng cố gắng nở nụ cười nhẹ nhàng thoải mái như trước đây một lần nữa, nhưng mỗi khi hắn cong khóe miệng lên, Lam Vong Cơ lại nói với hắn, không muốn cười thì không cần miễn cưỡng. Ngụy Vô Tiện ban đầu còn không rõ, Lam Vong Cơ nhìn ra sự miễn cưỡng của hắn từ chỗ nào? Cho đến khi trong lúc vô tình hắn thoáng nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trên mặt nước, mới bừng tỉnh đại ngộ, thứ Lam Vong Cơ nhìn không phải là nụ cười trên mặt hắn, mà là ý cười trong mắt hắn.
Người trên mặt nước bẩm sinh mang gương mặt tươi cười, khóe môi hơi cong, mắt như hoa đào, nhưng nụ cười này lại chỉ là một cái vỏ rỗng, trong mắt hắn không hề có chút gợn sóng. Người trước kia đi đâu rồi? Hắn đột nhiên bắt đầu nghi hoặc, tại sao không thấy nữa, tại sao biến thành bộ dạng hiện tại này? Tại sao cười rộ lên vẫn không hiện ra ý cười nơi đáy mắt, tại sao luôn khiến người ta cảm thấy hắn đang miễn cưỡng? Ngụy Vô Tiện hỏi, hắn đã đi đâu rồi?
Lúc đó, Ngụy Vô Tiện vỗ một cái phá vỡ hình ảnh phản chiếu trong nước. Hắn đã không còn nữa, nhưng Lam Vong Cơ vẫn cứ nỗ lực gọi hắn về, Ngụy Vô Tiện tự giễu mà cười cười. Đâu phải y chưa từng thử mang hắn về, nhưng trái tim dường như bị trói chặt trong lớp nước sâu thẳm, mỗi khi nhúc nhích, đều giống như đang giãy giụa. Bất kể giãy giụa thế nào, cũng không thể thoát khỏi gông xiềng kia, ngược lại càng bị trói chặt hơn.
"Ngụy Anh." Lúc này hắn rốt cuộc phục hồi tinh thần lại, nhìn người trước mặt, hỏi: "Sao vậy?" Vẻ mặt Lam Vong Cơ vẫn nhàn nhạt như cũ, nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ có thể phát hiện trong đáy mắt y có một tia mừng thầm, đáng tiếc Ngụy Vô Tiện không hề phát hiện ra. Lam Vong Cơ bình tĩnh nói: "Tới rồi." Ngụy Vô Tiện lúc này mới nhìn về phía trước, phát hiện trước mắt đã có thêm một gian nhà, tấm bảng trên cửa khắc hai chữ "Tĩnh Thất"
Nơi này hắn ngược lại chưa từng đến. Hắn hỏi: "Tĩnh Thất?" Lam Vong Cơ đẩy cửa ra, nói: "Phòng ngủ của ta." Bước qua ngạch cửa, hắn yên lặng nhìn chung quanh một vòng, thấy trong phòng tuy rộng rãi, nhưng đồ đạc bố trí, thứ nên có đều có, không có một chút bừa bộn, gọn gàng sạch sẽ, mọi thứ tinh giản, quả thực rất có phong cách Lam thị. Hắn liền bật thốt lên: "Lam Trạm, ngươi là muốn ........ để ta ngủ ở đây?"
Đốt ngón tay Lam Vong Cơ hơi cuộn lại, "Ừm" một tiếng nói: "Chúng ta ......" lời còn chưa dứt, Ngụy Vô Tiện đã hiểu ra, nhướng mày với vẻ mặt không rõ cảm xúc, cười như không cười nhìn y. Lam Vong Cơ phát hiện, lỗ tai có chút nóng lên, thấp giọng nói: "Ta đi gặp thúc phụ, ngươi có muốn đi dạo xung quanh không?" Nghe vậy, Ngụy Vô Tiện lắc lắc đầu, nói: "Ta ở đây chờ ngươi."
Trong phòng thoáng im lặng, Lam Vong Cơ bỗng nhiên nói: "Ngụy Anh". Ngụy Vô Tiện ngơ ngác nhìn y, hai người không nói gì nhìn nhau một lát, cuối cùng vẫn là y bại trận trước, nói: "Ừ, mệt mỏi thì lên giường nghỉ ngơi." Ngụy Vô Tiện cong khóe miệng lên, mỉm cười gật gật đầu. Thấy hắn như vậy, Lam Vong Cơ khẽ thở dài một hơi, rồi đi ra ngoài cửa.
Hai cánh cửa đóng lại, phát ra một tiếng "Cạch" nhẹ nhàng.
***
Nhã Thất
Lam Khải Nhân nhấp một ngụm trà, nói: "Ta không ngăn cản các ngươi." Trên đường trở về Lam Hi Thần đã nói với ông chuyện của hai người. Lam Khải Nhân thoạt đầu nghe thấy còn tức giận đến mức cả người phát run, chỉ cảm thấy hai người càn quấy, hận không thể lập tức bắt bọn hắn tới để răn dạy một trận. Nhưng sau khi nghe Lam Hi Thần nói xong, ông lại trầm mặc.
Lam Vong Cơ không phải là người tùy tiện, nếu đã nhận định Ngụy Vô Tiện, thỉ e rằng sẽ rất khó thay đổi, hoặc là nói căn bản không thể thay đổi. Ông tuy không hiểu Ngụy Vô Tiện, nhưng tính tình của Lam Vong Cơ ông có thể không biết hay sao, chỉ sợ sau này hai người sẽ bị người ta chỉ trích. Lam Khải Nhân lắc lắc đầu, thôi vậy, mặc kệ bọn hắn đi.
Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện đều không trở về cùng với Lam gia, mà riêng hai người tụt lại phía sau, bởi vậy Lam Vong Cơ hoàn toàn không biết gì về cuộc nói chuyện của bọn họ. Hiện giờ Lam Khải Nhân thế mà chủ động nói ra, thực sự khiến y có chút kinh ngạc. Nhưng cũng chỉ trong một tích tắc, y đã khôi phục lại bình tĩnh, hai tay chắp lại, nói: "Đa tạ thúc phụ thành toàn."
Lam Khải Nhân lắc lắc đầu, ngược lại nói: "Vậy bệnh của Ngụy Anh vẫn cần được y sư chữa trị nhiều hơn, cứ kéo dài như vậy cũng không phải là cách. Ở đây có một ít đan dược, có thể có tác dụng, Vong Cơ, ngươi mang đến cho hắn đi." Nói rồi, ông lấy một bình sứ nhỏ, đưa ra. Lam Vong Cơ nhận lấy, mở ra ngửi một chút, nói: "Xin hỏi thúc phụ, đây là thuốc gì."
Lam Khải Nhân vuốt râu, nói: "Thuốc giải toả sầu muộn. Ngụy Anh tuy là mắc tâm bệnh, nhưng cũng có thuốc trị. Thuốc giải toả sầu muộn này, có thể sẽ có chút tác dụng, chỉ là không biết tâm bệnh của hắn đến mức nào rồi." Dừng một chút, ông nói: "Nhớ kỹ kêu hắn mỗi ngày uống ba lần, uống hết thì ngưng." Nghe xong, Lam Vong Cơ nghiêm túc gật gật đầu, nói: "Đa tạ thúc phụ." Lam Khải Nhân phất phất tay, nói: "Ngươi trở về đi."
Nghe vậy, Lam Vong Cơ im lặng đứng dậy khom lưng thi lễ với ông, rồi rời khỏi Nhã Thất. Sau khi rời khỏi Nhã Thất, y không trở lại Tĩnh Thất ngay, mà đi đến chỗ y sư, kể với ông ấy chuyện mình bị trúng độc. Y sư nghe vậy nhíu nhíu mày, sau khi bắt mạch cho y, lại không phát hiện ra bất kỳ điều gì khác thường, hơn nữa ông cũng không hiểu biết lắm đối với các loại độc kỳ lạ, bởi vậy cũng bó tay không có biện pháp. Bất đắc dĩ, Lam Vong Cơ bèn trở về Tĩnh Thất.
Ngụy Vô Tiện sau khi Lam Vong Cơ rời đi chẳng bao lâu đã ngủ thiếp đi, nhưng khi nghe thấy âm thanh đẩy cửa của Lam Vong Cơ, vẫn mở mắt ra ngay, nhổm dậy gọi: "Lam Trạm?" Lam Vong Cơ vòng qua tấm bình phong, liền thấy người này ngồi trên giường, đã cởi áo ngoài, chỉ còn lại một tấm áo mỏng khoác hờ hững trên người.
Trong nháy mắt đó, y có chút hoảng loạn dời mắt đi, nói: "Ngươi ...... mặc áo vào đi." Người này trong mắt vẫn còn có chút buồn ngủ, nghe vậy chậm rãi gật đầu, lấy áo khoác ở bên cạnh qua choàng lên, nói: "Ngươi và thúc phụ của ngươi nói chuyện gì?" Lam Vong Cơ liếc nhìn lồng ngực vẫn lộ ra một nửa của hắn, nói: "Thúc phụ đã chấp nhận quan hệ của ngươi và ta."
Ngụy Vô Tiện nói: "Ờ ......" Không nói gì một lát, nhưng đột nhiên hắn phản ứng lại mình vừa nghe được chuyện gì, nói: "Cái gì?" Cho đến khi Lam Vong Cơ lặp lại lần nữa, hắn vẫn giống như đang ở trong mộng vậy. Vốn cho rằng quan hệ của hai người sau này cứ phải tiếp tục che giấu như vậy, nhưng không ngờ Lam Vong Cơ lại nói ra một câu này. Tâm tình lâu rồi mới có được một chút phấn khích, hắn bỗng nhiên "Phụt" một tiếng bật cười.
Gương mặt tươi cười ngày càng hiếm hoi thế này, cho dù ý cười không hiện ra trong đáy mắt, cũng vẫn có thể gây ra một thoáng thất thần cho Lam Vong Cơ. Giống như một miếng điểm tâm, càng ít mới càng khiến người ta cảm thấy ăn ngon, mới càng muốn để dành nó lại. Nghĩ như vậy, liền nghe Ngụy Vô Tiện chủ động nhắc tới: "Lam Trạm, dẫn ta ra ngoài đi dạo một chút đi. Đã lâu không tới nơi này, sắp quên mất con suối bắt cá kia nằm ở đâu."
Nói rồi, hắn đứng dậy đi ra phía bên ngoài. Lam Vong Cơ đuổi theo, hỏi: "Bắt cá?" Nghe y hỏi, Ngụy Vô Tiện lúc này mới phản ứng lại vừa rồi mình không cẩn thận để lộ hành vi tìm kiếm niềm vui ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, nhớ lại những chuyện này, bước chân hắn dừng lại một chút, cười nói: "À. Sau giờ học thường hay cùng đám Giang Trừng ra sau núi bắt cá bắt chim, đều là chuyện quá khứ. Hàm Quang Quân sẽ không muốn phạt ta chứ?"
Trầm mặc một lát, Lam Vong Cơ nói: "Hiện tại cũng có thể." Nụ cười Ngụy Vô Tiện sượng lại, nói: "Cái gì?" Lam Vong Cơ nhìn hắn một cái, lại giải thích: "Không bắt cá." Ý là tuy rằng không bắt cá, nhưng có thể dẫn hắn đi tìm những chuyện vui khác, Ngụy Vô Tiện hiểu ra.
Hai người vòng qua vài con đường nhỏ, đi tới trước một bãi cỏ xanh mướt.
Bãi cỏ này vốn không có gì kỳ lạ, điều khiến người ta kinh ngạc chính là những cục bột trắng trên bãi cỏ. Những cục bột trắng này chạy tới chạy lui trên bãi cỏ, dựng hai lỗ tai thật dài, vừa nhìn biết ngay là con thỏ. Ngụy Vô Tiện không phải là chưa từng nhìn thấy con thỏ, ví như sau núi Vân Thâm Bất Tri Xứ cũng có thỏ hoang, mặc dù không nhiều như nơi này, hơn nữa những con thỏ này trông giống như của ai đó nuôi.
Ngụy Vô Tiện kỳ quái nghĩ thầm: Vân Thâm Bất Tri Xứ từ khi nào cho phép nuôi thú cưng vậy? Trong lúc hắn đang nghi hoặc, những con thỏ kia nghe tiếng người tới, quay đầu nhìn lên, lập tức có mấy con chạy về phía Lam Vong Cơ, đến nơi liền bám vào vạt áo Lam Vong Cơ leo lên trên. Mà Lam Vong Cơ cũng thuận thế bế lên một con, động tác quen thuộc khiến Ngụy Vô Tiện vừa nhìn đã biết mấy con thỏ này là do y nuôi.
Hắn kinh ngạc nói: "Lam Trạm, mấy con thỏ này là ngươi nuôi hả?" Lam Vong Cơ rũ mắt vuốt ve sống lưng của con thỏ trong lòng ngực, nghe vậy khẽ gật đầu. Tuy là mặt vô biểu tình, nhưng lại khiến Ngụy Vô Tiện nhìn ra được một chút dịu dàng. Lam Trạm thế mà biết nuôi thỏ, còn nuôi những con thỏ này đến mức da lông bóng mượt như thế? Kinh khủng quá kinh khủng quá. Hắn nhịn không được cảm khái nói: "Lam Trạm, không nghĩ tới ngươi vậy mà biết nuôi thỏ."
Nghe vậy, Lam Vong Cơ ngước mắt nhìn về phía hắn. Không biết vì sao, Ngụy Vô Tiện luôn cảm thấy hình như y có chút mất mát. Chỉ nghe y nhàn nhạt nói: "Của ngươi tặng." Ngụy Vô Tiện sửng sốt, trì độn nghiêng nghiêng đầu, mất một hồi lâu mới nhớ tới hoá ra là ngày ấy ở Tàng Thư Các mình bắt được hai con thỏ tặng cho y để "Nhận lỗi". Hắn nhướng mày, lúc trước tặng y còn không muốn, không ngờ bây giờ y lại lén nuôi thành một đàn lớn như vậy.
Nhưng Ngụy Vô Tiện lại cẩn thận nhớ lại, lúc trước tặng hai con thỏ kia hình như đều là đực mà? Những con thỏ nhiều thêm ....... là ở đâu ra? Hắn hỏi: "Lam Trạm, ta tặng cho ngươi hình như là hai con thỏ đực đúng không?" Thấy Lam Vong Cơ gật gật đầu, hắn lại hỏi: "Thỏ đực cũng có thể sinh thỏ con sao?" Câu hỏi này hiển nhiên có chút dư thừa. Lam Vong Cơ nhìn hắn, ánh mắt mang theo chút ý khiển trách, nói: "Nói hươu nói vượn."
Thấy y nói như thế, Ngụy Vô Tiện hơi ngẫm nghĩ, rồi bừng tỉnh đại ngộ, nói: "Sau đó ngươi lại đi bắt thỏ cái?" Lam Vong Cơ lúc này mới "Ừm" một tiếng. Ngụy Vô Tiện không biết vì sao, bỗng nhiên bật cười một tiếng, nói: "Lam Trạm à Lam Trạm, tiểu tâm tư của ngươi cũng nhiều ghê. Không muốn, hửm? Khẩu thị tâm phi nha." Nghe lời nói trêu chọc của hắn, trên mặt Lam Vong Cơ có chút xấu hổ buồn bực, nhưng đôi môi mím chặt, không biết phải phản bác như thế nào.
Ngụy Vô Tiện cười nói: "Ngươi lúc trước giống mấy tiểu cô nương ghê, ngoài miệng nói ta nhàm chán, nhưng trong lòng lại thích chớ. Quả nhiên, đám con cháu thế gia ......." Nói đến đây, hắn bỗng nhiên thẫn thờ. Có lẽ là đã đói bụng, con thỏ trong ngực Lam Vong Cơ đột nhiên nhảy xuống, đi sang một bên ăn cỏ. Lam Vong Cơ cũng không xem, chỉ nhìn hắn chăm chú, con ngươi mang theo một chút lo lắng, trầm giọng gọi: "Ngụy Anh."
Ngụy Vô Tiện mới phục hồi tinh thần lại, thấy vẻ mặt lo âu của Lam Vong Cơ, liền cong cong khóe miệng, nói: "Đa'm con cháu thế gia, ai nấy đều thích ta." Trước đây nghe thấy câu nói này, Lam Vong Cơ nhất định sẽ mắng hắn "Khinh cuồng". Nhưng hiện tại nhìn thấy vẻ quạnh quẻ trong mắt người này, cộng thêm những lời này rõ ràng là đang tự giễu, y làm thế nào cũng không thể nói ra lời răn dạy được nữa.
Hai người trong lúc nhất thời lại trầm mặc xuống. Một lát sau, Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên nhớ tới chuyện Lam Vong Cơ trúng độc, hỏi: "Lam Trạm, ngươi đi tìm y sư khám qua chưa?" Trong lòng biết hắn hỏi cái gì, Lam Vong Cơ chỉ lắc lắc đầu, thành thật nói: "Y sư không thể dò ra điểm bất thường." Nghe vậy, Ngụy Vô Tiện nhíu mày lại.
Lam Vong Cơ nhìn hắn, thật lâu sau, thấp giọng nói: "Ngụy Anh, đừng lo lắng." Ngụy Vô Tiện cười cười, nhưng chỉ "Ừ" một tiếng, nhẹ giọng nói: "Sẽ có biện pháp." Lam Vong Cơ nhíu mày nói: "Ngươi ...... không thể đánh cược tính mạng." Dù sao vẫn là một thiếu niên, đối mặt với loại độc không biết tên vẫn sẽ sợ. Nhưng so với nỗi sợ loại độc này chết người, y càng sợ Ngụy Vô Tiện sẽ dùng cách nào đó trả giá bằng cả tính mạng để cứu mình.
Đám thỏ con thỉnh thoảng đứng thẳng người lên, tò mò nhìn sang hai người đang đứng yên lặng bên này. Yên lặng một lát, Ngụy Vô Tiện nói: "Đều sẽ không sao hết."
Giống như đang an ủi Lam Vong Cơ, lại giống như đang an ủi chính mình. Nhưng Lam Vong Cơ biết, sợ là hắn không thèm nghe lời nói của mình. Thở dài, y chỉ đành nói lại lần nữa: "Ừm, ngươi vạn lần không thể xằng bậy."
Thấy vẻ mặt y nghiêm túc, Ngụy Vô Tiện có chút buồn cười nói: "Biết rồi." Sắc mặt Lam Vong Cơ lúc này mới thoáng dịu lại. Lúc này, một con thỏ va vào chân Ngụy Vô Tiện, hắn rũ mắt nhìn, rồi ngồi xổm xuống, bế con thỏ này lên. Con thỏ này không biết vì sao, đặc biệt thân thiết với Ngụy Vô Tiện, rõ ràng lần đầu tiên gặp mặt, được hắn bế lên nhưng không hề giãy giụa, ngược lại ủn ủn vào trong lòng hắn.
Ngụy Vô Tiện cúi đầu, vuốt xuôi theo bộ lông nó, nói: "Con thỏ này thế mà không sợ người lạ." Lam Vong Cơ liếc nhìn con thỏ đang tỏ ra hưởng thụ trong lòng ngực hắn một cái, nhàn nhạt nói: "Không phải, con thỏ này ngày thường không thích tới gần ta." Nghe vậy, Ngụy Vô Tiện ngẩn người ra, có chút không hiểu ý của y. Lam Vong Cơ dừng một chút, thấy vẻ mặt ngơ ngác của hắn, liền bổ sung: "Nó thích ngươi."
Ngụy Vô Tiện rũ mắt xuống, khẽ cười một tiếng, nói: "Phải không." Lam Vong Cơ không nói gì, thấy một người một thỏ này ở chung đặc biệt hài hòa, ánh mắt Ngụy Vô Tiện cũng một mực ở trên người nó, trong lòng không hiểu sao có chút khó chịu, đột nhiên ẵm con thỏ ra khỏi lòng ngực hắn, trước khi người và thỏ chưa kịp có phản ứng đã đặt con thỏ xuống bãi cỏ, bản thân mình thì dắt tay Ngụy Vô Tiện, nói: "Trở về."
Ngụy Vô Tiện chẳng hiểu gì cả, không rõ tại sao giọng điệu của y đột nhiên cứng ngắc như vậy, chỉ đành bị dắt đi bởi lực kéo mạnh mẽ này của y. Mà con thỏ kia vẫn đang ngơ ngác không kịp phản ứng gì, mới vừa rồi mình còn nhắm hai mắt được người ta ôm vào trong ngực vuốt lông, làm thế nào đột nhiên đã ở bên dưới rồi? Đợi đến khi nó phản ứng lại, mới phát hiện người đã đi xa một đoạn, liền sốt ruột nhảy vài bước về phía bọn hắn.
Ngụy Vô Tiện quay đầu lại nhìn nhìn, thấy con thỏ kia ngồi ở đó ngóng sang bên này, thế mà khiến người ta nhìn ra vẻ mặt không nỡ rời xa. Như vậy xem ra, con thỏ này lại thích hắn như vậy. Lam Vong Cơ bỗng nhiên dùng sức siết tay hắn, nói: "Để ý dưới chân." Trên thực tế nơi này chỉ có một ít đá sỏi nhỏ, câu "Để ý dưới chân" này, cũng không biết là phải để ý cái gì.
Ngụy Vô Tiện cạn lời một hồi, nói: "Lam Trạm, ngươi rất thích con thỏ kia đúng không?" Suy nghĩ của hắn và Lam Vong Cơ hoàn toàn khác nhau. Lam Vong Cơ suýt nữa loạng choạng một cái, trong lòng biết rằng hắn nghĩ mình đang ghen với hắn, chỉ cảm thấy nghẹn một hơi trong ngực không lên cũng không xuống, nghẹn nửa ngày, mới nói: "Không phải." Y quay đầu lại nhìn Ngụy Vô Tiện, nói tiếp: "Là ngươi."
Y vừa nói như thế, Ngụy Vô Tiện nghĩ lại như thế, rồi hiểu ra. Hắn khoa trương "Ồ" lên một tiếng, âm cuối kéo ra thật dài, Lam Vong Cơ nghe xong liền cảm thấy câu nói kế tiếp của hắn nhất định sẽ làm cho lỗ tai mình nóng lên. Quả nhiên, ngay sau đó Ngụy Vô Tiện liền tiến tới gần, cười nói: "Hoá ra Lam Nhị công tử ngay cả một con thỏ cũng ghen? An tâm đi, cả người ta đều là của ngươi, chẳng lẽ còn có thể bị một con thỏ cướp đi?"
Lam Vong Cơ sắc mặt căng cứng, thấp giọng nói: "Nhàm chán." Ngụy Vô Tiện vẫn cứ cười nói: "Được được được, ta nhàm chán, ta nhàm chán nhất." Hai người đã lâu không nói chuyện kiểu như vậy. Bởi vậy sau khi nói xong, cả hai đều hoảng hốt trong một chớp mắt, Ngụy Vô Tiện nhìn bóng dáng Lam Vong Cơ ở phía trước, chỉ cảm thấy như thể đã qua mấy đời.
"Lam Trạm." Giọng của hắn bỗng nhiên nhỏ xuống, nói: "Ta rất muốn tốt lên." Chỉ là không có cách nào khống chế thôi. Lam Vong Cơ dừng ngay bước chân, xoay người lại, đôi mắt nhạt màu phản chiếu gương mặt tái nhợt của Ngụy Vô Tiện. Đối mặt một lát, y kéo người vào trong lòng ngực, nói: "Sẽ tốt lên."
Ngụy Vô Tiện cười cười, nói: "Sẽ sao?" Lam Vong Cơ gật gật đầu, nói: "Thúc phụ cho ta một ít thuốc, có thể hữu dụng." Ngụy Vô Tiện trầm mặc một lát, nhẹ giọng nói: "Được."
Ban đêm, hai người tắm gội xong liền nằm xuống nghỉ ngơi.
***
Rạng sáng, trong phòng vẫn còn hơi tối.
Ngụy Vô Tiện tỉnh giấc sớm, bèn lẳng lặng nằm bên cạnh Lam Vong Cơ, chán chết nhìn đỉnh màn lụa, nghe tiếng hít thở của y. Nhưng nghe một hồi, hắn liền phát hiện có điểm không thích hợp ______ Tiếng hít thở của người đang ngủ thường sẽ rất nhẹ, ổn định và kéo dài, nhưng hô hấp của Lam Vong Cơ lúc này rõ ràng có chút dồn dập. Nhận thấy điều này, hắn ngồi bật dậy. Động tĩnh lớn như thế, Lam Vong Cơ không thể nào không tỉnh giấc được.
Hắn hoảng loạn đẩy Lam Vong Cơ, giọng gấp gáp kêu lên: "Lam Trạm?" Lam Vong Cơ vẫn hai mắt nhắm nghiền, Ngụy Vô Tiện cẩn thận xem xét, liền nhìn ra cánh môi của y hơi chuyển màu tím, rõ ràng là dấu hiệu trúng độc. Chỉ trong tích tắc, hắn lập tức xoay người xuống giường, run rẩy kiểm tra mạch của Lam Vong Cơ, muốn dời chất độc ra ngoài. Nhưng linh lực trong cơ thể Lam Vong Cơ dồi dào, không hề có bóng dáng độc tố.
Hắn chưa từ bỏ ý định thử lại lần nữa, kết quả vẫn giống như lần trước. Chậm rãi buông tay Lam Vong Cơ ra, hắn mờ mịt ngồi bệt xuống đất. Không được, tại sao không được?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]