Trong mấy tháng qua, Lục Nhất đã thể hiện mọi thứ để cố gắng rung động Ngọc Vân thêm một lần nữa. Và mọi thứ cũng chẳng phí phạm khi cô không còn hờ hững trước những đề nghị của anh như trước nữa.
Vào một buổi tối tháng tư, anh hẹn cô đi dạo quanh khu phố trường trung học phổ thông ngày xưa từng học. Cái thời tiết giao mùa không khó chịu, gió len qua từng kẽ tóc tạo nên cảm giác man mác khó tả trong lòng người. Hình ảnh một trai, một gái cùng nhau dạo quanh trường mamg theo cảm giác hoài niệm của một thời thanh xuân. Chẳng còn là những cô cậu mang theo ánh mắt tinh nghịch tràn đầy năng lượng, phong thái của hai người một bên thì nhẹ nhàng, một bên thì trầm ấm.
Nhưng có một điều khó để diễn tả, đó là cảm giác hơi thở của mối tình đầu ập đến, chút cảm xúc khó tả ấy bao quanh không gian và cả tâm trí con người.
Khuôn mặt Ngọc Vân trải qua bao năm, có trưởng thành hơn nhưng không thể phủ nhận nét đẹp ngây thơ như mối tình đầu, đôi mắt trong veo ấy vẫn còn nguyên.
Hai người vừa đi, vừa ngắm nhìn xung quanh như đang lục lọi lại từng kỉ niệm. Lâu lâu lại hỏi Lục Nhất những câu hỏi về thầy cô cũ, bạn bè cũ. Nhưng phần lớn đều là cô tự hỏi rồi tự trả lời luôn vì anh lâu lắm không gặp lại họ từ lúc ra nước ngoài du học đến giờ.
Lúc đi ngang qua gốc cây bằng lăng của trường, đối diện là lớp 12A1, là căn phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nua-doi-thuong-mot-doi-nho/3593431/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.