Vân Yên dặn dò xong Lan Hà, Lan Tịch thì tới chính phòng, Trắc phúc tấn Niên thị vịn tay nha hoàn thướt tha đi từ trong phòng Đích phúc tấn Na Lạp thị ra.
Vân Yên vẫn cung kính định hành lễ, Trắc phúc tấn Niên thị vội vàng đưa tay ngọc trắng ngần lên, mỉm cười dịu dàng:
- Vân Yên cô cô là người của thư phòng Vương gia, ta sao dám nhận lễ.
Vân Yên đứng thẳng người, hơi gật đầu, nghiêng người đi vào. Quan hệ giữa họ không gọi là tốt, nhưng cũng chưa đến mức thù địch. Mỗi người phụ nữ của Dận Chân đều được giáo dục thành mẫu người hiền thục, hơn nữa Niên thị cũng không còn là cô gái mười ba tuổi trong trí nhớ nàng nữa.
Đích phúc tấn Na Lạp thị đã ngồi bên bàn chờ, thấy nha hoàn dẫn Vân Yên vào, nàng ấy vội đứng lên cười nói:
- Vân Yên, mau đến đây
Vân Yên điềm tĩnh thỉnh an nàng ta, nàng ta kéo tay nàng, cười:
- Không phải là người ngoài, trời nóng thế này câu lệ làm gì, ngồi xuống thử nước ô mai ướp lạnh ta tự làm nào.
Vân Yên ngồi xuống, nhìn bát thìa đã bày sẵn trên bàn, nước ô mai màu đỏ thẫm sóng sánh trong cái bát men xanh tinh tế, thoạt nhìn óng ánh trong suốt, hơi băng mát lạnh thong thả toả ra.
Vân Yên nhìn Na Lạp thị, mỉm cười nói cảm ơn, nàng ta ra hiệu, Vân Yên dùng muôi múc một thìa đưa vào miệng, vị chua ngọt giải khát, cực kì mát lạnh. Nhưng trong lòng nàng, vẫn đang chờ nàng ta mở lời.
Vân Yên đặt bát xuống, Đích phúc tấn Na Lạp thị cũng mỉm cười nói chuyện.
- Cũng do mấy ngày nay trời nóng không thấy cô đến chỗ đây, mà ta lại muốn nói chuyện với cô. Hơn nữa, khi làm nước ô mai ta chợt nhớ mùa hè trước đây cô rất thích làm nước đậu xanh hoa cúc, mỗi ngày đều đưa một bát lớn cho Hoằng Huy và ta, a ca rất thích... những này ấy, xa quá rồi, bây giờ ta già rồi.
Vân Yên nghe thấy nàng ta nhắc tới chuyện năm ấy, trong lòng chợt dao động, thời gian không thể quay ngược trở lại. Nàng khẽ cười:
- Phúc tấn đương độ phú quý thong dong, sao lại già được?
Na Lạp thị dùng khăn lau khoé môi, gương mặt mang theo nét cười, nhưng nếp nhăn ở khoé mắt cũng hằn sâu theo. Bỗng nhiên Vân Yên nhớ tới lần đầu tiên gặp Na Lạp thị, nàng ta ôm Hoằng Huy, gương mặt trái xoan trắng ngần, khi ấy vẫn là một quý phụ đoan trang trẻ tuổi.
- Phú quý thong dong cũng đâu bì được sức sống tuổi trẻ, trong phủ nơi nơi đều là những đoá hoa xinh đẹp, Hoằng Huy cũng không còn, nếu không phải Vương gia tôn trọng ta như khách, giao cả cái phủ lớn này cho ta xử lý, thì nào dám nói tới mấy chữ phú quý thong dong.
Vân Yên bình thản đáp:
- Phúc tấn, có xinh đẹp hơn nữa cũng sẽ phải phai tàn, không thể bì được xuất thân cao quý và đức hạnh trí tuệ của người, trên dưới phủ này, sự cung kính với người là xuất phát từ khâm phục, ngay cả Vương gia cũng tôn trọng người, đó mới là sự lâu dài.
Những lời này, có lấy lòng, những cũng là thật lòng, để an ủi người nghe.
Phúc tấn Na Lạp thị nở nụ cười, những lời Vân Yên nói đã chạm đúng nỗi lòng, nàng ta vỗ nhẹ lên mu bàn tay Vân Yên.
- Người bình thản như cô đúng là nói xuôi tai hơn người khác, không hổ là người bên Vương gia bao nhiêu năm. Nói ra, vóc người phụ nữ Hán Quân kỳ nhỏ nhắn, lại không già sớm, làm ta hâm mộ thật đấy. Ta đoán cô nhỏ hơn Đông Mai hai ba tuổi, nhưng thoạt nhìn cô trẻ hơn Đông Mai rất nhiều, vẻ ngoài không thay đổi quá lớn.
Trong lòng Vân Yên giật thót, nhưng vẫn tĩnh:
- Phúc tấn quá khen rồi, dung mạo Vân Yên tầm thường, có lẽ không chịu nhiều ảnh hưởng của năm tháng. Các Trắc phúc tấn và cách cách có xuất thân Hán Quân kỳ, vì sống nhàn hạ trong phủ nên dung nhan đâu có giảm, ngay cả phúc tấn mấy năm nay cũng không thay đổi gì nhiều, vẫn giống như năm ấy.
Đích phúc tấn Na Lạp thị cười khen nàng biết nói chuyện, rồi bảo Vân Yên mau uống nước ô mai. Vân Yên lẳng lặng cúi đầu uống, biết rằng nàng ta vẫn chưa nói những lời muốn nói.
Trong phòng yên tĩnh chỉ còn lại tiếng hít thở.
Na Lạp thị chợt buông tiếng thở dài, Vân Yên đặt muôi xuống, gương mặt nàng ta nhuốm màu ưu phiền.
- Phúc tấn không khoẻ ở đâu sao?
Na Lạp thị lắc đầu,
- Chỉ cảm thấy hơi mệt thôi. Cô cũng không phải người ngoài, ta không muốn giấu làm gì. Hiện giờ là lúc tình thế chưa rõ ràng, triều đình đang trong thời điểm nhạy cảm, Vương phủ nào cũng giống nhau, đều sợ làm sai trước mặt hoàng thượng.
Vân Yên yên lặng lắng nghe, rồi gật đầu:
- Vậy người nghỉ ngơi một lát nhé?
Đích phúc tấn lắc đầu, tiếp tục nói chậm rãi:
- Mấy ngày trước đây ta vào cung thỉnh an Đức Phi nương nương, đúng lúc Hoàng a mã ở đấy, nói chuyện về phủ bên cạnh...
Nàng ta hơi nhếch mắt phượng, nhìn về phía Bát phủ bên kia bức tường.
- Về vấn đề con trai nối dòng, Hoàng a mã tuổi tác đã cao, nên rất quan tâm đến việc này. Ngài nói không ngừng. Thấy ta, lại hỏi về tình hình trong phủ. Ta cũng biết, trừ Bát phủ cách vách, trong các hoàng tử trưởng thành, vương phủ chúng ta con cái đơn bạc, ta chỉ thỉnh tội, lấy lí do vì Hoàng Thái Hậu mất gia chịu tang giữ tròn đạo hiếu. Nhưng Hoàng a mã tức giận, vì chuyện con cái này ngài đâu chỉ nói một lần, hai năm trước khi Hoàng Thái Hậu mất phủ chúng ta còn không có động tĩnh gì, hơn nữa một năm giữ hiếu của Hoàng tử cũng qua lâu rồi, Dận Chân tuy coi trọng chữ hiếu, nhưng quá say mê tham thiền học đạo, chuyện con cái lại không quá để tâm, cũng trách ta không làm tròn bổn phận của Đích phúc tấn.
Vân Yên lắng nghe, trong lòng hoàn toàn hiểu, nàng yên lặng nghe nàng ấy nói với nét mặt bình tĩnh.
Na Lạp thị dùng khăn tay chấm khoé mắt, thở dài:
- Hoàng a mã quở trách thế nào ta cũng chịu, nhưng Vương gia im lặng nhiều năm như vậy, cũng không thanh thế lẫy lừng như các phủ khác, nếu trong thời cơ quan trọng nhất vì bị trách phạt chuyện này mà... ôi... dù thế nào, chúng ta đều phải một lòng vì Vương gia, thành bại của Vương gia đều là chỗ dựa của toàn phủ, sao ta có thể không sầu lo đây.
Nàng ta nhìn Vân Yên, giọng nói ôn hòa tiếp tục cất lên:
- Ta nói nhiều quá, cô thấy đấy, bình thường không có ai tâm sự cùng. Cô cũng là người bên Vương gia nhiều năm, nên ta mới nói những việc riêng tư này.
Vân Yên hơi mỉm cười gật đầu, nhẹ nhàng đáp:
- Phúc tấn đã cực khổ vì Vương gia, vì Vương phủ rồi.
Đích phúc tấn Na Lạp thị thấy nàng không nói gì thêm, bèn bảo uống nước ô mai, rồi tán gẫu với Vân Yên về những đứa trẻ trong phủ, sau đó Vân Yên cáo từ rời khỏi chính phòng.
Ánh nắng chói chang, làm nàng hơi choáng váng.
Vân Yên đứng trước cây cầu cong, ngửa đầu nhìn mặt trời, trong đôi đồng tử nhạt màu tĩnh lặng không âm thanh.
Những gì nên nói đều đã nói. Bánh xe lịch sử vẫn chuyển động về phía trước, buộc không thể né tránh.
Hàm ý của Na Lạp thị sao nàng không hiểu? Nàng ta hao tốn tâm tư khéo léo truyền đạt lại cho nàng, đúng là vất vả. Vì Dận Chân, cũng vì chính bản thân nàng ta.
Bình tĩnh nghĩ lại, từng câu Na Lạp thị nói không sai. Đây là tham vọng của chàng, tâm nguyện cả đời của chàng, làm sao để chàng chọn lựa hay cướp đi. Huống chi, từ trước đến nay thắng làm vua thua làm giặc, hầu hết hoàng tử nhà Ái Tân Giác La nàng đã từng gặp, ai cũng đều là con người không đơn giản, nếu Dận Chân không thành công, toàn phủ bao gồm cả bản thân chàng có lẽ sẽ gặp nguy hiểm, an nguy khó chắc.
Nhưng trong lịch sử, chàng thành công không? Có, chàng nên là Hoàng đế Ung Chính. Chỉ cần bánh xe lịch sử không quay sai, chàng chắc chắc sẽ đứng trên đỉnh Tử Cấm, hoàn thành tâm nguyện một đời của mình.
Ánh nắng trên đỉnh đầu bỗng nhiên không còn gay gắt, một chiếc dù che trên đầu nàng, hơi nóng quanh người dịu đi rất nhiều.
Vân Yên chầm chậm quay đầu lại, ngắm gương mặt chín chắn và tuấn tú của Dận Chân.
Chàng đưa tay trái lên vuốt ve má nàng, nở nụ cười:
- Ngẩn người đứng đây làm gì vậy?
Vân Yên thong thả đáp lại:
- Chờ chàng đấy.
Dận Chân bật cười ha ha, bàn tay dày rộng trượt xuống nắm lấy tay nàng:
- Vậy vi phu đưa nương tử về nhà thôi.
Vân Yên cảm nhận sự ấm áp và khô ráo trong lòng bàn tay chàng, mà không phải nóng bỏng và ướt át, xúc cảm dễ chịu và tinh tế ấy khiến nàng thoải mái và an tâm hơn bao giờ hết.
Nàng được Dận Chân dắt đi, mỗi khi không theo kịp bước chân vững chãi của chàng, chàng sẽ rất tự nhiên đi chậm lại, nghiêng hơn nửa cây dù che nắng cho nàng.
Nhìn dáng người cao lớn đang nắm tay mình, đường nét khắc sâu trên ngũ quan có phần lạnh lùng nghiêm nghị, giây phút này, nàng thật sự ao ước, giá cứ đi mãi thế này, vĩnh viễn không có điểm cuối.
Hai người về đến viện, Lan Hà cầm dù xuống, Dận Chân giúp Vân Yên lau mồ hôi trên chóp mũi, giọng nói đầy yêu thương:
- Sau này không được đứng dưới nắng nữa, ra ngoài cũng không biết mang theo cây dù sao.
Lòng Vân Yên bỗng chua xót, chợt cảm thấy chàng càng già càng hay nói dông dài hoá ra lại đáng yêu.
Nàng không nói gì, chỉ sà người vào lòng chàng, ôm cơ thể cao lớn ấm áp ấy, mặc kệ mọi việc. Gò má kề sát vạt áo mềm mại, khoang mũi tràn ngập mùi hương sạch sẽ thơm mát trên người chàng.
Đây đều là của nàng, là tướng công của nàng.
Dận Chân cũng ôm lại, ghì chặt nàng vào lòng theo thói quen, rồi nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng mảnh khảnh.
- Sao thế?
Chàng hơi chau mày, như cảm nhận được có gì đó không ổn.
Vân Yên lắc đầu, ôm cứng chàng như con bạch tuộc.
Dận Chân dịu dàng vuốt nhẹ gáy nàng, hôn lên đỉnh đầu, rồi dùng sức nhấc cả người nàng lên, như bế một đứa bé.
Vân Yên rất ít khi ỷ lại chàng, ngay cả khi ăn tối cũng vùi người vào lòng Dận Chân, chàng cũng chiều theo nàng.
Đêm đến bước vào giường, cuối cùng nàng cũng mặc chiếc áo lót màu hồng mà chàng luôn muốn, xoã tung mái tóc dài rồi nằm trên đệm. Vẻ đẹp mơ màng trong suốt không ngôn ngữ nào diễn tả được, đến thánh nhân cũng khó tự chủ, huống chi là người đàn ông yêu nàng sâu đậm, chàng gần như ngay lập tức nộp vũ khí đầu hàng.
Khi chàng bế nàng ngồi lên eo mình, nàng cũng ôm lại chàng, hôn lên yết hầu quyến rũ và lồng ngực rắn chắc, bờ eo nhỏ chậm rãi di chuyển khiến chàng phát điên. Nếu nàng muốn dụ dỗ, thì chỉ cần từng chút thế thôi, đã đủ để giết chết chàng rồi.
Khi hai người cùng lên đỉnh, nàng bỗng bật khóc thành tiếng, co tròn run rẩy dưới người chàng. Dận Chân ngỡ mình làm đau nàng, nên dịu dàng dỗ dành, yêu thương, ôm nàng vào giấc ngủ.
Khi Vân Yên tỉnh lại, trời vừa tảng sáng. Nàng phác hoạ tỉ mỉ từng đường nét trên gương mặt thân yêu, mới nhận ra hoá ra tình cảm đã sâu đậm như vậy, một giây một phút cũng không nỡ rời xa.
Đây là người đàn ông của nàng, chồng của nàng. Nhưng, chàng cũng là Ung Thân Vương, vương gia của người khác, là Ung Chính tương lai. Nuối tiếc thay vì có lẽ nàng không thể sinh thêm đứa con nào nữa, mà nếu được sinh ra đứa bé ấy không nên thuộc về hoàng gia, để rồi bị cuốn vào vòng xoáy lợi ích.
Nàng lặng lẽ ngồi dậy, bắt đầu cởi áo ra, Dận Chân tỉnh dậy choàng tay qua eo nàng, ân cần hỏi sao dậy sớm vậy, người còn đâu không. Nàng mỉm cười lắc đầu, giúp chàng rửa mặt thay quần áo, tỉ mỉ tết lại bím tóc phía sau.
Dận Chân sợ nàng mệt, nhưng trên gương mặt nàng vẫn luôn treo nụ cười.
Dùng xong bữa sáng, hai người mở miệng gần như cùng lúc, sau đó lại cùng ngừng lại.
Dận Chân nói trước:
- Chiều qua nàng đến chính phòng à? Na Lạp thị nói gì với nàng?
Vân Yên cụp mắt xuống rồi lại ngước lên, trong đôi mắt bình lặng, nhẹ đáp:
- Hoàng thượng đã quở trách chàng à?
Dận Chân chau mày:
- Nàng ta tìm nàng nói chuyện đấy làm gì, ta không biết hiện giờ gan nàng ta to vậy đấy.
Vân Yên lắc đầu:
- Mỗi câu Đích phúc tấn nói đều rất hợp lý, vì bản thân nàng ấy cũng vì chính chàng, chàng đừng giận cá chém thớt, thiếp chỉ đang xác định thôi.
Dận Chân nói dứt khoát:
- Nàng đừng quan tâm.
Vân Yên gật đầu mỉm cười:
- Thiếp không quan tâm, thiếp chỉ muốn nói với chàng, dù chàng làm gì, thiếp đều ủng hộ.
Dận Chân lặng yên nhìn nàng một lúc lâu, rồi đưa tay ôm chặt nàng vào lòng:
- Không, ta chỉ đưa nàng đến đấy thôi, buổi tối ta sẽ đón nàng về.
Vân Yên cười buồn:
- Chị em chúng thiếp đã lâu không gặp, chàng để thiếp và nàng ấy ngủ chung một đêm tâm sự đi.
Dận Chân đáp:
- Nàng biết mà, ta không thể xa nàng được.
Vân Yên nhắm mắt lại, vuốt ve khuôn mặt chàng:
- Dận Chân, thiếp vĩnh viễn ở bên chàng.
Trên xe ngựa, hai người vẫn tựa vào nhau.
Vân Yên hỏi tại sao cuộc đời hai người như thỏi nam châm không thể xa nhau. Dận Chân hôn lên ngón tay nàng, đáp vì chúng ta là gốc cây bồ đề hàng trăm ngàn năm trước, nên đời đời kiếp kiếp luôn là một đôi.
Vân Yên hiểu ý, biết câu chuyện chàng kể cũng mang theo thiền tâm.
Đến trước cổng Thập Tam phủ, Tiểu Khấu Tử đã đến đón từ xa. Hai người xuống ngựa, Tiểu Khấu Tử dẫn họ đến Di Tâm Trai.
Vân Yên nhìn con đường, vẫn giống như trong trí nhớ nàng, không hề thay đổi, nhưng lại thêm vẻ cũ kĩ. Dận Tường cũng vậy, mấy năm nay không được Khang Hi đoái hoài, chịu đắng cay khổ cực.
Lúc gặp nhau, Dận Tường đang yên tĩnh ngồi trên chiếc ghế mây, quay lưng về phía họ. Vân Yên nhận ra trên mái tóc chàng đã điểm những sợi bạc thật gai mắt, cơn đau âm ỉ trong lòng nàng dâng lên. Dận Tường mới ba mươi tư tuổi mà thôi, mà mái tóc đã hoa râm.
Người trước cửa sổ chậm rãi quay đầu lại, giây phút trong đôi mắt hổ phách phản chiếu bóng hình họ loé lên ánh sáng ngắn ngủi.
- Tứ ca... Vân...
Dận Tường chưa nói xong, nhưng Dận Chân cũng không lên tiếng. Chàng ta và Vân Yên, quá nhiều năm rồi chưa gặp nhau, gần mười năm rồi ư? Chia tay từ sau khi Vân Yên mang thai, sau đó...
Vân Yên nắm chặt tay chàng ta, quỳ dưới người chàng mà không thốt nổi thành lời. Tinh thần Dận Tường vẫn tốt, có điều gầy hơn trước, gò má ửng đỏ không giống thường ngày. Nàng nên đến thăm sớm hơn mới phải, sao chỉ chớp mắt thôi đã gần mười năm rồi?
- Thập Tam gia...
Dận Tường cũng cầm lấy tay nàng, gật đầu nghẹn ngào:
- Cô... về rồi... về là tốt rồi... về là tốt rồi.
Vân Yên gật đầu, nước mắt không kìm được mà trào ra, bàn tay lớn phía sau vỗ nhẹ lưng nàng. Nàng thấy bàn tay đeo chiếc nhẫn ngọc nắm chặt tay còn lại của Dận Tường.
Ba người cùng ngồi xuống, những lời muốn nói dồn nén trong lòng mà không cách nào bộc lộ.
Dận Tường bình tĩnh trở lại, chỉ mỉm cười nhìn họ, chàng chín chắn và lặng lẽ hơn.
Mỗi lần nhìn những sợi tóc bạc trên mái tóc Dận Tường, Vân Yên đều cảm thấy chua xót, tóc bạc đâu thuộc về cậu thiếu niên oai hùng hiên ngang trong trí nhớ nàng, trong một thời tuổi trẻ tràn đầy sức sống.
Vân Yên đứng dậy, thì thầm bên tai Dận Chân. Dận Chân cười nói, ta cũng nghĩ như vậy.
Vân Yên gọi Tiểu Khấu Tử mang một chiếc gương đồng và một cái lược tới, Dận Tường khó hiểu nhìn nàng. Nàng cười nhét chiếc gương đồng vào tay chàng ta, để chàng nhìn đầu tóc mình.
Sau đó nàng đi ra sau ghế mây, nhẹ nhàng cởi tua rua trên bím tóc Dận Tường ra, đôi tay cẩn thận tách rời từng lọn tóc, dùng móng út tay phải tỉ mỉ tìm từng sợi bạc, kéo lên, dùng sức, nhổ sợi tóc ra, rồi đặt lên bàn tay Dận Tường.
Nhiều lần như vậy, cuối cùng nhổ được bốn sợi tóc bạc. Vân Yên dùng lược gỗ tử đàn ân cần chải tóc cho chàng, tết gọn gàng mái tóc xong, thì buộc tua rua lên. Dận Tường vuốt ngay ngắn bốn sợi tóc ấy, cẩn thận quấn vào với nhau, cất vào trong hà bao bên người.
Vị trí của tiểu viện của Hoan Sênh khá đẹp, là một gian gần thư phòng phía sau, đi qua con đường nhỏ trong hoa viên thì tới. Có lẽ do trước đây nàng ấy là nha hoàn bên người Thập Tam gia nên được đối xử đặc biệt.
Khi Dận Chân đưa Vân Yên tới, Hoan Sênh đã đứng chờ sẵn trên con đường nhỏ, đôi mắt đỏ hoe nhìn Vân Yên.
Gần mười năm rồi, Hoan Sênh không thay đổi nhiều, nhưng cũng ba mươi rồi.
Hai người vừa chạm mặt đã chạy tới ôm chặt nhau, nước mắt tuôn rơi.
Vừa lau nước mắt, vừa nắm tay nhau run rẩy vào phòng nói chuyện.
Dận Chân vẫn không mở lời, lặng lẽ đi sau Vân Yên đưa họ vào tiểu viện.
Vân Yên và Hoan Sênh vào phòng, Dận Chân không vào, mà đứng bên ngoài.
Vân Yên nhớ ra chàng, lau khoé mắt quay người kéo tay chàng, nói:
- Chàng về trước đi, chàng còn bận nhiều việc mà... Thiếp ở đây, chàng yên tâm.
Dận Chân không nói gì, ngón tay cái lau vệt nước mắt lem nhem trên má, rút một chiếc khăn từ ống tay áo nhét vào tay nàng.
Vân Yên nắm chặt chiếc khăn, cắn môi rồi hơi nở nụ cười:
- Chàng về đi.
Cuối cùng Dận Chân cũng cất lời:
- Hai người cứ nói chuyện, đừng khóc nữa sẽ hại đến mắt, chờ ta đến đón.
Vân Yên gật đầu, quay người bước vào, cánh cửa đóng lại trước mắt chàng.
Hoan Sênh ngồi trên giường, bên trên để hai chiếc gối. Thấy Vân Yên vào, hai người ôm chầm lấy nhau, tay trong tay ngồi xuống mép giường.
- Chị (Em)...
Hai người cùng đồng thời mở miệng, rồi cùng bật cười, gương mặt vẫn mang theo nước mắt.
- Mấy năm nay em sống tốt không?
Vân Yên hỏi, nhìn chăn gối nàng ấy vừa mang ra.
- Tốt ạ, vẫn thế cả.
Hoan Sênh cười đáp.
- Có sinh... đứa bé nào không?
Vân Yên chợt nhớ tới câu hỏi này, nếu có, nàng muốn chuẩn bị quà tặng cho họ, lúc đến không hiểu sao sơ suất quên mất.
Hoan Sênh lắc đầu:
- Thập Tam gia rất ít khi tới đây. Bình thường em cũng chơi với tiểu a ca tiểu cách cách trong phủ.
Vân Yên lặng người đi, nàng mới để ý tiểu viện nàng ấy hình như không có hạ nhân hầu hạ.
Hoan Sênh cầm tay nàng:
- Năm ấy Thập Tam gia đưa em vào tiểu viện này, cũng thưởng cho em ân điển không cần xuất phủ, đích phúc tấn trắc phúc tấn đều biết, em ở trong phủ dù sao chỉ là người cũ đi theo Thập Tam gia, sống vẫn sống như trước đây, chăm sóc chơi đùa với các tiểu a ca tiểu cách cách, sống rất vui vẻ. Chị, chị biết không, bao nhiêu năm không gặp chị, em không biết đã xảy ra chuyện gì, hỏi Thập Tam gia, ngài ấy không chịu nói.
Đôi mắt Vân Yên hoe đỏ, thở dài:
- Một lời khó nói hết, buổi tối chị sẽ kể lại với em. Là lỗi tại chị, để em phải lo lắng, lúc đến cũng quá muộn...
Hoan Sênh ngắt lời nàng:
- Không muộn, muộn chỗ nào chứ, chỉ cần chị đến, lúc nào cũng là sớm. Nếu chị nói vậy, thì đừng nói nữa. Vốn em rất lo lắng, nhưng khi thấy chị thế này, em không buồn phiền gì nữa, thoạt nhìn chị còn trẻ hơn em nhiều, hầu như không thay đổi gì so với trước đây.
Vân Yên lau nước mắt:
- Em nhìn đâu mà biết ngài đối xử với chị tốt?
Hoan Sênh cũng cười đáp:
- Em giờ đã ba mươi tuổi rồi, nhìn vợ chồng còn không nhìn ra ư? Tướng đi của chị và Vương gia càng ngày càng giống nhau, chị đi đâu ngài cũng đi theo đấy, ánh mắt không hề rời khỏi chị, đâu còn là Tứ Vương gia lạnh lùng khiến em sợ hãi của ngày xưa chứ.
Hai người tươi cười, như tìm về những tháng ngày làm nha hoàn trước đây, tâm sự về Thập Tam gia, Tứ gia, cuộc sống của mình.
Màn đêm buông xuống lúc nào không hay, có hạ nhân tới gõ cửa đưa cơm, là Tiểu Khấu Tử công công, Hoan Sênh không ngạc nhiên mấy.
Vân Yên cười nói, đâu dám phiền Tiểu Khấu Tử công công đích thân tới đưa cơm, Tiểu Khấu Tử và Vân Yên ngày trước cũng qua lại, nên vui vẻ đáp:
- Là Thập Tam gia đặc biệt bảo nhà bếp chuẩn bị.
Đưa cơm xong Tiểu Khấu Tử ra ngoài, hai người Vân Yên và Hoan Sênh mở hộp cơm ra, thức ăn bên trong vô cùng phong phú, sự chu đáo của Dận Tường làm nàng xúc động.
Nói đến Dận Tường, tình cảm của chàng và Đích phúc tấn Triệu Giai thị khá tốt, hơn nữa còn nạp thêm Trắc phúc tấn và mấy vị cách cách, con cái cũng đông đúc. Nhưng chân chàng lúc tốt lúc xấu, mấy năm nay luôn ở trong phủ trị bệnh mà không thấy tốt lên là mấy, cứ đến trời lạnh là đau.
Tiểu viện này nằm sau hoa viên, buổi tối rất mát mẻ.
Hai người ăn cơm xong, tắm rửa sớm rồi lên giường, chị em cởi tóc cho nhau, vùi người trong chăn nói chuyện vụn vặt.
Hoan Sênh nói về Ung Vương phủ, về đứa bé, Vân Yên lặng lẽ đáp, có lẽ chị không thể sinh nữa rồi.
Hoan Sênh không biết chuyện năm ấy nàng phải dùng thuốc nên khó mang thai, bao nhiêu năm ái ân cũng không thể, có lẽ thật sự không thể rồi. Nàng ấy đau xót ôm nàng mà nói, sau này chỉ cần là con của ngài, em nhìn thôi cũng thấy vui.
Vân Yên sửng sốt nhìn Hoan Sênh, không ngờ từ một tiểu nha hoàn sinh ra và lớn lên ở triều Thanh đến một thiếu phụ như hiện giờ, khi yêu còn bao dung hơn cả nàng.
Hoan Sênh yêu Dận Tường, nàng chỉ coi như nàng ấy say mê, nhưng Hoan Sênh ba mươi tuổi của mười năm sau, đã sống bình thản như thế. Dận Tường không yêu nàng ấy, cũng rất ít khi tới đây, nhưng nàng vẫn yêu những đứa con của người đàn ông đấy, vì đó là con của người nàng yêu sâu đậm. Nàng ấy hi vọng Dận Tường hạnh phúc, cũng hi vọng những đứa trẻ khỏe mạnh. Yêu như thế, để dù sống trong hoàn cảnh nào nàng ấy vẫn bình yên và vừa lòng, "yêu ai yêu cả đường đi" liệu có phải là một mức độ tình yêu?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]