Hạnh phúcbình dị nơi cửa nhà quyền quý như khói hoa trong giấc mộng ngắn ngủi,đêm mùa đông nếu như không có nhiệt độ cơ thể nhau, ngay cả đệm chăn tơlụa cũng không thể giữ hơi ấm lại.
Hai người ôm chặt nhau trong chăn gấm, tay chân Vân Yên không sao ủ ấm được.
Dận Chân kéo áo trong của mình ra, cho đôi tay lạnh buốt của Vân Yênmen theo vạt áo đi vào, dán lên làn da nóng hổi ở lồng ngực và sau lưng. Dùng mu bàn chân ấm áp của mình làm đệm cho đôi chân nhỏ bé lạnh băngcủa nàng, để gót chân nàng giẫm lên mu bàn chân mình, bàn chân còn lạivuốt nhẹ mu bàn chân Vân Yên, chỉ muốn ủ ấm cho nàng. Nóng rẫy và lạnhbuốt, chân hai người đan vào nhau, không rõ của ai với ai.
VânYên nửa mơ nửa tỉnh, giọt nước mắt trượt xuống vạt áo chàng trong vôthức. Đôi mắt nhắm hờ, thỉnh thoảng như bỗng nhiên giật mình từ trong mơ tỉnh lại, chợt mở choàng mắt ra. Dận Chân lo lắng hơi thả lỏng mình,vừa vuốt ve sợi tóc bên tai nàng, vừa cúi đầu thấp giọng dỗ dành. Hìnhnhư Vân Yên gặp phải ác mộng, đưa tay xoa nhẹ gò má Dận Chân, đầu ngóntay còn run rẩy vì sợ hãi. Nàng sợ chàng bị người khác hãm hại, khôngphải là xuân dược mà là thuốc dộc...
- Là ai...
Giọng nói khàn khàn của nàng trong bóng đêm vô cùng lo lắng.
Hơi thở Dận Chân ngừng lại, cơ thể ôm nàng cũng trở nên cứng ngắc, mỗitấc trên da thịt chàng trào dâng cơn tức giận phức tạp bị kiềm nén, vàcòn có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nua-doi-thanh-tinh/2430346/quyen-1-chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.