Hương hoa quế như hạnh phúc yên ả trong lành.
Hoa quế rơi vào một buổi chiều nhàn nhã khó thấy của Dận Chân và VânYên, hai người vẫn như năm ấy ngồi dưới gốc cây hoa quế trong Tứ NghiĐường, chỉ có điều giờ đây tình cảm đã khác. Vân Yên cầm khăn tay đứngtrên ghế ngắt hoa, Dận Chân cong khóe môi, một tay cầm quyển sách chắpsau lưng, một tay giữ ghế. Trong mắt hai người đều đong đầy nét cườitrong veo.
Dận Chân nhàn tản nhìn nàng hái hoa, chậm rãi ngâm nga bài thơ về hoa quế:
- Nguyệt điện châu anh trản nộn hoàng, bà sa thúy diệp ẩn visương. Vi hàm trinh tính năng trường khiết, độc hướng thu phong áp chúng phương. (1)
Vân Yên đã quen với thú vui thích làm thơ khi vuivẻ của chàng, lúc đó tâm trạng chàng thoải mái. Nàng hái một lúc rồinhón mũi chân lên loạng choạng với đến cành cây đầy hoa. Dận Chân nhanhnhẹn giơ tay ra đỡ lấy eo nàng, nhẹ nhàng mắng nàng làm càn.
Vân Yên dẩu môi, nằm sấp trên vai chàng chỉ vào một cành cây cao cao.Dận Chân nhướn mày, vỗ nhẹ vào mặt nàng, cẩn thận đặt nàng xuống, cònmình thì kiễng mũi chân lên dễ dàng với tới, ngón tay chạm đến cành câycao cao kia khéo léo ngắt xuống. Chàng mỉm cười với Vân Yên, xòe tay ra, chùm hoa quế vàng nhạt tỏa hương thơm ngọt ngào lẳng lặng nằm tronglòng bàn tay chàng.
Trong ánh nắng loang lổ của buổi chiều ngày thu, hương thơm lan tỏa đến cả khu vườn.
Hai người gói chiếc khăn đựng hoa quế lại rồi đi vào phòng, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nua-doi-thanh-tinh/2430332/quyen-1-chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.