Vân Yên để mặc Dận Chân nắm lấy tay mình, lẳng lặng quạt cho chàng, mỏi tay thì nghỉ một lát, sau đó lại quạt tiếp. Thời gian thấm thoắt trôi,mặt trời đã lặn tự bao giờ, không khí càng lúc càng mát mẻ. Trong chạngvạng yên tĩnh, trong cơn mơ mơ màng màng, mí mắt nàng dần dần trĩu nặng.
Có câu nói chạng vạng là “thời khắc gặp ma”, nói vậy bởi đây là lúc con người yếu đuối nhất, linh hồn cũng lơ lửng, dễ bị tấn công nhất.
Vân Yên chợt cảm thấy đầu mình gục xuống, nàng cố gắng để tỉnh lạitrong cơn buồn ngủ, giật mình vội vã mở choàng mắt ra, trái tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Nàng nhìn xung quanh, phát hiện mình đang mặc chiếc áo phông màu trắng, một cánh tay còn chưa xỏ vào, giống nhưbị giật mình tỉnh giấc. Vân Yên vội vàng nhanh chóng mặc xong áo, kéogấu áo xuống, theo thói quen mò đến chỗ quen thuộc dưới gối, lấy điệnthoại ra ấn nút xem giờ, màn hình hiển thị đã bảy giờ rưỡi, nàng nhớ đêm qua phải tăng ca đến ba giờ sáng, hình như tắm rửa xong mới chỉ ngủđược ba tiếng, phải lẹ lẹ sửa soạn đi làm thôi, nếu đến muộn một phútthì bị trừ năm mươi tệ, nghĩ đến đây lòng nàng đau nhói.
VânYên tức tốc bò xuống giường như lửa sắp bén tới mông, mặc chiếc quần lót bằng vải bông màu trắng phổ biến hiện nay, một tay cầm điện thoại chạytới mở chiếc tủ quần áo lớn kiểu đơn giản lục tìm quần dài. Nhưng dườngnhư chỉ trong tích tắc, nàng bỗng buột miệng bật ra tiếng hét chóitai...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nua-doi-thanh-tinh/2430317/quyen-1-chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.