Ngoài chuyến đi tới Thập Tam phủ sau tết, Vân Yên vẫn luôn ở trong hainơi Vương phủ hoặc Viên Minh Viên mà không hề ra ngoài. Từ sau lần DậnChân bị bắt, Vân Yên quỳ trong đêm lạnh chờ chàng được thả ra, từ khithoát chết trong Bát phủ rồi được gả cho chàng, cuối cùng được thành một nhà, Dận Chân bắt đầu đi trên con đường thuận lợi bước về phía trước,tu thân dưỡng tính, nghênh đón thánh giá, đón Dận Tường về, được phongthân vương, thậm chí...
Dận Chân bế Vân Yên bước vào trong xengựa, thì thầm bên tai nàng rằng đi tới đoạn đường này, nàng chính nàngdâu có số vượng phu. Vân Yên cũng mỉm cười không nói gì, khóe môi hơinhếch lên vùi đầu vào vạt áo trước ngực chàng. Nàng vẫn luôn như vậy,đôi lúc trở thành người không thích nói chuyện, khiến người khác khó đến gần.
Dận Chân dùng cằm khẽ cọ lên đỉnh đầu nàng, ôm chặt eonàng, khép mắt lại nói đêm đó khi họ ngồi trong xe ngựa, mười ngón tayđan chặt vào nhau, rồi từng ngón tay tách ra, chàng đã hạ quyết tâm sẽkhông có lần sau nữa.
Xe ngựa đi thẳng về hướng ngoại ô phíaTây, bên ngoài xe là những nhóm người tốp năm tụm ba, trong bầu khôngkhí lững lờ trôi trong gió mang theo sự trong lành không có ở Vương phủ.
Trên đường đi qua những ngôi chùa to lớn được xây dựng dựa vào ngọn núi phía đông và quay mặt về phía tây, có thể nhìn thấy một vài ngôi chùađã bị phá hoại. Dận Chân nói rằng đây là chùa Đại Giác, được xây dựngsớm nhất vào thời nhà Liêu, khi đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nua-doi-thanh-tinh/2430305/quyen-1-chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.