Vân Yên ngồi bên cạnh Dận Chân, yên tĩnh nhìn chàng làm thơ, vẫn là nét mặt bình thản, không hề có nụ cười, khóe mắt chân mày mang theo sự ấmáp ung dung.
Một ấm trà, một bài thơ, một đôi tình nhân.
Yên vũ khoái dật tình, phong tuyết thính u hưởng.
Năng bị tứ thời hảo, vĩnh kết bình sinh thưởng. (1)
Lâu rồi Dận Chân chưa gảy đàn, cảnh đẹp sinh tình chàng lấy đàn đánh một khúc cho Vân Yên nghe.
Dận Chân mỉm cười hỏi Vân Yên:
- Phượng cầu hoàng nhé? (2)
Vân Yên nghe xong bèn lắc đầu, cười nhẹ nói:
- Cao sơn lưu thủy. (3)
Ánh mắt Dận Tự sáng ngời, kéo ngón tay nàng đến rồi hôn lên, sau đó cúi đầu chăm chú gảy đàn.
Âm thanh hài hòa dưới ngón tay thon dài của chàng dường như đã vẽ lênmột bức tranh non xanh nước biếc sống động, âm vực rộng lớn không ngừngnhảy nhót và biến đổi, ngón trỏ nhẹ nhàng di chuyển uyển chuyển thay đổi giữa âm trầm và âm cao. Như có thể nhìn thấy đỉnh núi cao cao, sương mù vấn vít, lơ lửng vô định. Nước chảy róc rách, dòng nước đâu đây; lànhlạnh tĩnh lặng, cành thông xuôi theo dòng nước. Tiếng đàn du dương,trang trọng như nước chảy mây trôi.
Vân Yên nhìn bầu trời xa xa qua tán lá cây ngô đồng, nghe tiếng đàn đến si mê. Khi hạ mắt xuốngnhìn Dận Chân, trông thấy ánh nắng mùa thu đang nghịch ngợm nhảy nhóttrên bả vai chàng, khảm một màu vàng nhạt lên hàng mi chàng, nét mặttrên khuôn mặt nghiêng nghiêng của chàng vẫn bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nua-doi-thanh-tinh/2430279/quyen-1-chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.