Vân Yên ôm đầu gối nằm trên chiếc giường nhỏ, nhìn cảnh đêm bên ngoài. Nàng biết, lần này thật sự đã làm Dận Chân tổn thương, nhưng, nàng không còn lựa chọn nào khác.
Chàng từ trước tới nay chưa bao giờ cả đêm không về, nhưng hôm nay trời sắp sáng vẫn không thấy bóng hình đâu. Trước đây nàng không biết, hóa ra lúc này lòng lại như dao cắt như vậy. Không phải vì chàng sủng hạnh một cô gái nào đó trên giường, mà vì chàng và nàng đã rời xa nhau.
Cuối cùng họ vẫn không thể bầu bạn bên nhau mà không màng danh lợi. Sa vào vòng xoáy tình yêu nam nữ, tất cả đều trở thành mỏng manh dễ vỡ.
Dận Chân mấy ngày liên tiếp đều không trở về phủ, ngay cả Tiểu Thuận Tử, Tiểu Ngụy Tử cũng không thấy mặt mũi đâu. Vân Yên cũng không đi nghe ngóng chàng đang ở chỗ nào, vẫn trong phủ hay ngoài phủ.
Trong Tứ phủ yên ả không gợn sóng, chỉ có bước chân lạnh lẽo ngày càng nhanh. Tứ Nghi Đường của Tứ phủ trống rỗng và lạnh giá.
Mỗi ngày, Vân Yên vẫn giữ cho mình thói quen sinh hoạt trước đây, thay cho Dận Chân chiếc đệm dày hơn trên chiếc giường lớn, mang toàn bộ những chiếc áo da mùa đông đi phơi, thêm cả quần áo mùa đông của nàng, trông coi sân viện này chờ chàng trở về. Mỗi đêm, nàng nằm trên chiếc giường nhỏ, trong giấc mơ dường như nghe thấy bước chân chàng quay về.
Cho đến ngày thứ tám, Cao Vô Dung đến Tứ Nghi Đường nói với Vân Yên, Vạn Tuế Gia sẽ ngự giá đến lâm viên mới, phải mang nhiều hạ nhân trong phủ theo hầu. Vân Yên gật đầu, thu dọn hành lý theo Cao Vô Dung lên xe ngựa.
Khi đến lâm viên mới, bên trong không phải là khung cảnh thanh vắng của tháng trước, trong tiền điện tất cả đều được bài trí xa hoa lộng lậy. Cao Vô Dung đưa Vân Yên lên thuyền, nàng đứng trên đầu thuyền, nhìn Cửu Châu Thanh Yến càng lúc càng gần.
Thuyền cập bờ nàng đi xuống, bước từng bước trên con đường trước đây hai người từng dắt tay nhau đi. Đi qua hai đại điện, mới đến cung điện cuối cùng của Cửu Châu Thanh Yến, hai con hạc tiên bằng đồng đứng trước cửa vẫn khoan thai tự đắc, cành lá xào xạc đung đưa trong gió.
Khi nàng bước vào trong điện, xuyên qua tiền sảnh nhìn thấy bức hoành mới được treo trước cửa noãn các phía đông, nước mắt không hiểu tại sao rơi xuống.
Trên tấm hoàng đó viết rõ ràng: “Tứ Nghi Đường.” Từng nét bút từng con chữ như dùng dao khắc sâu vào.
Nàng nâng tay dùng tay áo lau nước mắt trên má mình, chầm chậm đi vào.
Bóng hình cao lớn quen thuộc đó đang ngồi trên chiếc sập trước cửa sổ, chăm chăm nhìn phía bên ngoài, hình như nghe thấy tiếng động, chàng chậm rãi quay đầu lại.
Một ngày không gặp, tựa xa ba thu. Bọn họ, đã bảy ngày bảy đêm chưa gặp mặt nhau.
Chàng, gầy đi rồi.
Dù sắc mặt vẫn lạnh lùng ung dung, nhưng cằm đã gầy hóp lại, nhọn ra khiến nàng đau lòng. Đôi mắt đen nhánh của chàng co lại, cứ nhìn nàng không chớp mắt như thế. Tầm mắt khóa chặt ánh mắt nàng, nhưng trên khuôn mặt không hề có chút biểu cảm.
Vân Yên nhẹ nhàng bước đến, dừng lại trước mặt chàng.
- Mấy ngày nay, ngài ăn cơm đủ bữa không ạ?
Không có tiếng trả lời, cũng không có cử động nào.
Dận Chân hung dữ ôm lấy nàng, giam chặt nàng vào lồng ngực mình, như muốn bẻ gãy xương nàng.
Hai người ôm chặt lấy nhau, nước mắt rơi xuống trong lặng lẽ.
- Trong thiên hạ cũng không tìm thấy nha đầu nào nhẫn tâm như nàng, nàng đã bao giờ hỏi ta đi đâu chưa? Nàng quan tâm ta sống hay chết sao? Ta ngủ với người phụ nữ nào nàng có để ý không?
- Tôi
Đối mặt với người đàn ông không biết phải trái, còn có thể nói gì đây. Rõ ràng chàng bỏ đi, chàng còn nói nàng không quan tâm chàng sống hay chết...
Dận Chân buông hàng loạt lời trách móc giận dữ, tốc độ nói nhanh nhưng ngữ điệu lại vô cùng bình tĩnh, giọng nói trầm thấp nhưng hơi khàn. Vân Yên không xen vào được, Dận Chân nói nhanh, hoàn toàn không cho nàng cơ hội trả lời.
- Nói biết ơn ta, ai cần nàng biết ơn? Nói không thể chấp nhận, chẳng phải ta không ép nàng sao? Nói không phải là gì của ta, chết tiệt! Nàng nghĩ xem còn ai không biết nàng là người duy nhất trong tim ta? Nàng nghĩ Ái Tân Giác La Dận Chân ta cả đời này có thể đối xử với ai như vậy sao? Nàng nghĩ nàng có thể tìm được gã nào chiều nàng tốt với nàng hơn ta sao? Nàng nghĩ... cười, nàng còn cười à!
- Ngài lắm mồm quá đấy!
Vân Yên hơi nhếch khóe miệng nhìn chàng, rõ ràng là còn đang cáu kỉnh, nhưng nói ra toàn những câu khiến người khác phát bực.
Dận Chân nghe xong mà muốn bất tỉnh, tức đến sôi máu lườm nàng. Vân Yên vẫn mỉm cười nhìn lại chàng, đàn ông thật kỳ quặc, có người bày tỏ lòng mình thì thái độ như vậy, thật sự không dám lấy lòng chàng.
Dận Chân hôn nàng say đắm, kết thúc tất cả những lời trách móc không ngừng của mình. Nửa đêm tỉnh lại trong giấc mộng chàng khát khao một nụ hôn thật dài, khiến chàng bất chấp tất cả. Vân Yên hơi hé môi mềm, trong lúc thở gấp gấp bị chàng hôn sâu hơn. Cái vuốt ve trong thói quen vỗ về lại chàng, dường như làm tan biến toàn bộ nỗi đau của chàng trong những đêm gần đây.
- Chúc ngài sinh nhật vui vẻ.
Vân Yên thấp giọng áy náy nói trong tiếng thở hổn hển, cái đêm sinh nhật người đàn ông này quả thật rất tồi tệ
- Sau này không nghe nàng nói linh tinh nữa, chúng ta cũng sẽ không rời khỏi nhau. Nàng có muốn cũng đừng hòng!
Dận Chân lạnh lùng nói, giọng nói trầm đục
Trán Vân Yên nhẹ nhàng dựa trước ngực chàng, cuối cùng vâng một tiếng.
Dận Chân nghe thấy tiếng vâng, bàn tay rộng lớn nâng mặt nàng lên. Nhìn cái cằm mảnh dẻ nhợt nhạt, vết nước mắt như giọt mưa và đôi mắt xinh đẹp của nàng, tức giận trong lòng bỗng chốc tiêu tan, nhưng miệng lại nói như vẫn chưa tha thứ:
- Nàng từng tưởng một nụ hôn mà đẩy được ta đi chỗ khác. Đúng rồi, nàng vừa nói gì ấy nhỉ? Tưởng ta không nghe thấy sao? Dám nói ta lắm mồm à? Nàng nghĩ ta không chỉnh được nàng à?
Dận Chân ôm lấy eo Vân Yên, đánh nhẹ vào mông nàng một cái, tiếng “bốp” vang lên trong trẻo trong căn phòng yên tĩnh.
Máu Vân Yên bỗng nhiên dồn hết lên mặt, nàng xấu hổ đấm nhẹ vào bả vai chàng.
Nét mặt Dận Chân cuối cùng cũng thả lỏng, nắm lấy tay nàng, bao nó trong bàn tay to lớn của mình, sau đó ôm chặt hai đầu gối nàng.
- Hôm nay nàng đã đồng ý với ta, sau này sẽ ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của ta. Vốn dĩ vẫn luôn giấu nàng là vì muốn tốt cho nàng. Hai năm nay chuẩn bị cũng gần xong, cũng đến lúc nên nói với nàng rồi, nếu không chắc chỉ còn cách đánh nàng bất tỉnh rồi đưa lên kiệu hoa.
- Nàng không muốn bước vào hậu viện, sao ta lại không biết chứ? Nhưng cả đời này đâu thể mãi như vậy? Tiểu a ca sau này của chúng ta biết phải làm sao? Qua một năm rưỡi nữa, ta sẽ dùng kiệu hoa đỏ rực đường hoàng rước nàng vào phủ. Ta đã từng nói sẽ cố gắng hết sức cho nàng những điều tốt nhất, danh phận cũng thế.
Chàng ngừng lại một lúc.
- Tất cả trong phủ vẫn như thế, nhưng khi nàng vào cửa đã là một trắc phúc tấn rồi, chúng ta cả đời này không chia rời.
Vân Yên kinh hãi bởi những lời nói của chàng, ánh mắt không thể tin nổi nhìn chàng:
- Sao có thể chứ?
Người này điên rồi sao? Chàng sắp điên rồi, mà còn điên một cách bình tĩnh. Hoặc có thể nói, đây là cơn điên rồ nhất của một người bình tĩnh.
Không nói đến thân phận tiện tịch, không nói đến tuổi tác, mà là muốn thay đổi thân phận. Bao nhiêu người từng gặp nàng, sao có thể giấu trời giấu đất, chàng làm thế nào để Khang Hi đồng ý chỉ hôn sắc phong? Đây là tội khi quân, là bí quá hóa liều, khó hơn cả lên trời. Chàng tưởng nàng không biết sao?
Dận Chân hôn lên ngón tay nàng:
- Nàng không cần quan tâm điều gì hết, đây là chuyện của đàn ông.
Vân Yên chỉ sững người vài giây, nàng đưa tay nắm lấy tay Dận Chân:
- Chúng ta nói chuyện đi.
Dận Chân cụp mắt nhìn tay hai người đang đan vào nhau, hờ hững nói:
- Nàng chỉ cần ngoan ngoãn ở bên cạnh ta, béo thêm chút nữa mới đẹp, mọi chuyện đã có ta rồi.
Vân Yên đưa tay ra giữ hai gò má chàng lại, nghiêm túc nhìn vào mắt chàng, nghẹn ngào nói:
- Không, nếu như ngài thật sự yêu tôi thì đừng làm như vậy, mạo hiểm như vậy thật sự không đáng, tôi cũng không cần ngài làm như thế. Hơn nữa, tôi hoàn toàn không muốn bước vào hậu viện, ngài hiểu mà.
Dận Chân im lặng, một lúc lâu sau ôm Vân Yên đứng lên. Vân Yên ôm chặt lấy cổ chàng. Chàng chậm rãi bước đến bên cửa sổ, đối mặt với mặt hồ trong ánh chiều tà.
- Mấy ngày nay, một mình ta ở đây đã suy nghĩ rất nhiều. Nàng muốn điều gì ta không hiểu sao? Không rời xa không buông tay, không thể thiếu được điều này. Chúng ta cùng nhau đi khắp chân trời góc bể, điều nàng ước ao là làm một đôi vợ chồng bình thường. Nhưng trái tim ta đều nằm trong tay nàng, nàng bảo ta phải làm sao?
Dận Chân bế Vân Yên, nói với nàng rất nhiều điều. Nàng vẫn luôn im lặng lắng nghe, giờ khắc này trái tim hai người chưa bao giờ gần nhau đến vậy. Vân Yên đến bây giờ mới biết đàn ông của ba trăm năm trước lạ lùng thay có một trái tim thật hiểu nàng, có lẽ chàng không hiểu hoàn toàn, nhưng hiểu tình cảm của nàng từng chút từng ít. Chỉ là từ trước đến nay chàng chưa hề nói ra.
Chàng nói về mỹ nhân tuyệt sắc đó, nói về âm mưu được sắp xếp từ cuộc gặp gỡ trên sông Tần Hoài, nói về Chu Tam Thái Tử phản Thanh phục Minh, nói về việc Khang Hi gặp thích khách, nói về thân phận của mỹ nữ ấy, nói về bàn cờ giữa nam và nữ. Nói xong tất cả, chàng im lặng một lúc lâu. Bỗng nhiên nhẹ nhàng nói, xin lỗi nàng.
Vân Yên yên lặng nhìn chàng chăm chú, từ từ dán gò má mình lên khuôn mặt chàng, hai người dần dựa sát vào nhau.
Hai ánh mắt tiếp xúc với nhau, hơi thở nơi chóp mũi gần gũi cận kề. Tình ý trên khuôn mặt đã nói lên tất cả lời muốn nói. Sợi dây tình yêu quấn chặt lẫn nhau, môi lưỡi giao hòa. Câu trả lời vụng về của Vân Yên bị cuốn vào sự say đắm của Dận Chân. Sự mạnh mẽ của chàng thể hiện rõ ràng trong lúc nồng nhiệt nhất, không biết từ lúc nào hai người đã thay đổi vị trí, Dận Chân nhẹ nhàng ôm nàng ngồi lên eo mình, vừa đi vừa hôn.
Dận Chân đặt Vân Yên lên giường, hôn từ hàng mi cho đến sau tai, từ thùy tai cho đến cần cổ... Đôi tay yếu ớt của Vân Yên đẩy bả vai Dận Chân ra, nơi cổ họng không kiềm chế nổi phát ra tiếng thở gấp mỏng manh.
Hàng cúc áo dưới cổ Vân Yên không biết đã được tháo ra tự khi nào, làn da trắng như tuyết lộ ra, đôi môi nóng như lửa của chàng rơi xuống xương quai xanh mảnh khảnh.
Bàn tay to lớn của Dận Chân kìm lòng không đậu phủ lên đôi bồng đào nữ tính căng tròn, sự đụng chạm khiến cả hai người cùng run rẩy. Khuôn mặt Vân Yên đỏ rực, nàng cắn môi ưm lên một tiếng, bàn tay Dận Chân nóng hổi đang vuốt ve càng mạnh mẽ hơn. Tay chàng theo bản năng từ vùng bụng bằng phẳng trượt xuống từ gấu áo nàng đi vào.
Chàng khát khao muốn được cởi chiếc yếm ngăn trở, tay chàng gấp gáp kiếm tìm dây yếm đỏ rực sau bờ eo thon trần trụi mịn màng ấy. Vân Yên trong lúc mơ màng không kịp phản kháng lại, bàn tay nóng rực đã chiếm trọn được nụ hoa thơm.
Nụ hoa trắng mịn giống như đậu phụ, mềm mại đến lạ lùng, là nơi mẫn cảm nhất. Ngón cái của chàng say đắm tỉ mỉ vuốt ve, từng cơn run rẩy mãnh liệt ập tới. Chàng nghe thấy tiếng thở gấp đầy gợi cảm bật ra từ cổ họng nàng, máu toàn thân đang chảy cuồn cuộn.
Hai đỉnh núi mềm mại lấp ló dưới chiếc yếm, được chàng nắm trọn trong bàn tay mình, xinh đẹp như hoa đào. Nụ hoa nhỏ xinh dưới ngón tay chàng yếu ớt từ từ đứng thẳng. Bàn tay nóng như lửa lưu luyến qua lại không muốn rời đi, không kiềm chế được lại nắm lấy hai đỉnh núi trắng mịn nõn nà, khiến nàng đau không ngừng thở gấp. Tiếng kêu thút thít như con mèo nhỏ bị bắt nạt, run rẩy nói không, nhưng càng nói càng khiến chàng muốn nàng nhiều hơn nữa.
Chàng vội vã muốn vén vạt áo nàng lên, theo bản năng cúi đầu xuống. Bỗng nhiên trong đầu co rút, hơi thở nặng nề, dường như sức lực đang thúc giục bản thân chàng dần dần ngừng lại. Chàng cúi đầu nhìn Vân Yên đang thở dốc run rẩy, đôi mắt nhắm hờ, gò má mềm mại đã ửng đỏ, hàng mi vẫn còn vương lại những giọt nước mắt long lanh như những vì sao.
Vân Yên như cảm nhận được chàng ngừng lại, chầm chậm mở mắt ra, con sóng dập dờn trong ánh mắt nháy mắt khiến trái tim Dận Chân đập cuồng loạn, ngọn lửa vừa mới kiềm chế xuống lại bùng lên trong bụng, bàn tay bất giác nắm chặt lại.
Vân Yên không kịp phòng bị khẽ ưm lên một tiếng, run rẩy nói đau. Dận Chân vội vàng cúi đầu hôn lên môi nàng, nói ngoan, bàn tay không kiềm được nhẹ nhàng vuốt ve vỗ về.
Ý thức của Vân Yên dần dần quay trở lại, nhưng tay chàng vẫn đang di chuyển, phủ lên gò bồng đào mềm mại dưới lớp áo mỏng càng khiến mặt nàng đỏ hơn. Vân Yên bắt lấy cánh tay Dận Chân, xấu hổ không dám nhìn thẳng vào gương mặt chàng.
Dận Chân thấy phản ứng của Vân Yên, lại càng muốn trêu chọc nàng hơn. Giọng nói chàng trầm thấp khàn đục:
- Ta luôn thắc mắc cơm nàng ăn đi đâu hết cả rồi, hóa ra đều ở đây cả.
Vân Yên đỏ mặt đẩy chàng ra, bàn tay còn lại của Dận Chân vuốt ve sườn mặt nàng, rồi cúi xuống hôn lên nàng, ngón tay cái nhẹ nhàng vẽ một vòng lên nơi mẫn cảm mềm mại nhất, rồi rút tay ra. Vân Yên suýt chút nữa không chịu được hít vào một hơi, xấu hổ đến mức cần cổ đều đỏ rần.
Dận Chân dìu nàng dậy ôm nàng vào trong lòng, tiện tay lấy một cái gối ôm, kê sau eo nàng. Vân Yên nằm trong lòng chàng, ôm chặt lấy cổ chàng, gáy cũng đã phiếm đỏ.
Chàng nhắm mắt nằm xuống một lúc lâu mới mở mắt ra, vén gọn những sợi tóc nàng ra, nhìn gò má nàng chỉ còn lại sắc đỏ nhàn nhạt, ánh mắt thân mật giữa hai người lúc này mới giao với nhau.
Vân Yên nhẹ nhàng nói:
- Lúc nãy ngài nói đây là chuyện của đàn ông, nói vậy không đúng.
Nàng ngập ngừng, ngửa đầu hôn lên má chàng, nhìn thật sâu vào đáy mắt chàng.
- Đây là chuyện của chúng ta. Cho nên, thiếp chính thức trả lời ngài, đừng làm, vì thiếp không muốn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]