Nắng chiều rất đẹp, Vân Yên ngồi trên chiếc sập mềm mại sưởi nắng. DậnChân cùng với Tiểu Thuận Tử ra ngoài không biết làm gì đi đâu. Tuynhiên, có những lúc trực giác của phụ nữ mách bảo nàng rát nhiều điều.
Vân Yên ngắm nhìn phong cảnh tuyệt đẹp như tranh vẽ bên ngoài cửa sổ,hơi ngẩn ngơ, lại cảm thấy mệt mỏi. Bao nhiêu năm trôi qua, sợ hay không sợ, giữa nàng và Dận Chân sớm đã phân ranh giới rạch ròi rồi. Mối quanhệ giữa hai người cũng như vậy. Không ai có thể vì điều này mà tìm mộtcon đường ra cho cả hai, Dận Chân không cho phép nàng từ chối, nàng dùkhông muốn cũng phải muốn.
Mặt trời dần lặn xuống, sườn mặt Vân Yên áp trên giường, lặng lẽ trở mình nằm xuống, đôi mắt đuổi theo ánhnắng còn sót lại của hoàng hôn, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Tấm thảm bằng lông trong phòng rất dày, bước lên hoàn toàn không phátra tiếng. Cho đến khi một bài tay lớn ôm lấy eo nàng, Vân Yên mới biếtchàng đã trở về.
Dận Chân đến gần bên sập, nằm phía sau nàng,một tay ôm nàng vào lồng ngực rộng lớn của mình. Vân Yên không xoayngười lại cũng không cử động, vẫn yên lặng nằm nghiêng.
- Ta ra ngoài làm chút việc, hơi mất thời gian, nhưng về đúng giờ dùngbữa tối, nàng muốn ăn gì? Ta sai người đi làm. Nhà bếp mới ở đây nấu khá ngon, đặc biệt chuẩn bị cho hoàng a mã tháng sau sẽ tới đây đấy.
Tiếng Dận Chân cất lên từ phía sau nàng.
Vân Yên chỉ khẽ “vâng” và “được” một tiếng.
Dận Chân ngừng lại, tay kia luồn qua vòng eo thon của nàng, mười ngóntay chàng trên eo nàng đan vào nhau, nhốt nàng trong lồng ngực mình. Tưthế này có cảm giác thân mật không giống với bất cứ ai.
Vân Yên như nghĩ tới điều gì, vội vàng ngẩng đầu đè tay chàng đang luồn qua eo mình lại:
- Cánh tay...
Dận Chân tự nhiên hôn thùy tai nàng, khóe môi hơi giương lên:
- Không sao.
Vân Yên càng không nói gì.
Dận Chân ngừng lại, chậm rãi nói:
- Vân Yên, nàng có tin câu “chưa bói đã biết” không?
Vân Yên ngẩn người:
- Sao vậy ạ?
Dận Chân cụp mắt xuống, tùy ý nói:
- Không có gì, có người nói biết tất cả những việc sau này củata. Ta chỉ hỏi cô ta, có biết cô gái tên là Vân Yên không.
Hơi thở Vân Yên khựng lại, hơi nghiêng đầu nhìn chàng, chầm chậm nói:
- Ngài, không tin cô ấy.
Là thuật sĩ giang hồ hay một linh hồn xuyên qua thời gian giống nàng?Nàng từ trước đến nay chưa bao giờ chủ động nghe ngóng chuyện của chàng, cũng không muốn nghiên cứu quá sâu về những bí mật liên quan đến lịchsử. Hiểu biết của nàng về lịch sử rất ít, nó cũng không phải là mộtchuyện nhẹ nhàng gì. Dẫu sao chỉ cần trong lòng nàng luôn rõ ràng mộtđiều, nàng không thuộc về thời đại này.
Tay nghề của nhà bếp trong lâm viên mới rất tuyệt, các món ăn như bánhchẻo thạch anh, vịt hầm hồ đào, tổ yến chưng sữa tươi... đều nhìn rấtngon miệng. Hai người đều không cần hạ nhân hầu dùng bữa, yên lặng ăncơm. Dận Chân tự rót tự uống hai chén rượu Dương Cao, khí sắc trên khuôn mặt khá tốt, đôi mắt phủ một tầng sương trong suốt.
Giữa bữaăn chàng nói mấy ngày sau tức cuối tháng trong phủ sẽ tổ chức sinh nhậtba mươi cho chàng, đầu tháng sau Khang Hi sẽ ngự giá đến lâm viên tự tay đề hoành ban tên. Những ngày yên tĩnh hiện giờ quả thật khó có được.
Ăn cơm thu dọn bát đũa xong, Dận Chân kéo Vân Yên ra ngoài tản bộ.
Vầng trăng khuyết cong cong sáng trong treo trên bầu trời đêm, đượcđiểm xuyết bởi những ngôi sao nho nhỏ. Đèn hoa trên đình đài lầu cáctrong Cửu Châu được thắp lên, dựa vào lan can nhìn xuống, khung cảnhlung linh phồn hoa, ánh sáng chói mắt như ẩn như hiện. Đình đài treo hoa đèn rực rỡ, nào có chỗ nào giống chốn nhân gian.
Bàn tay lớnấm áp của Dận Chân phủ lên bàn tay Vân Yên, gió đêm thổi qua mà haingười không hề cảm thấy lạnh. Họ thong dong thả bộ trong vườn, nắm taynhau đi qua từng đình viện và cung điện. Dưới ánh đèn thoắt ẩn thoắthiện, chàng luôn nắm chặt tay nàng không buông. Cuối cùng đi lên sânthượng ở ven sông, chàng đưa tay khép lại cổ áo khoác ngoài cho nàng, ôm lấy nàng từ phía sau.
- Lúc này mới chỉ hoàn thành xong bước đầu thôi, còn có những phong cảnh sau này còn đẹp hơn, đến lúc đóhai chúng ta sẽ cùng đi ngắm.
Giọng chàng dường như pha lẫn cả hương rượu Dương Cao tinh khiết đắm say, chất giọng kinh thành ấy vô cùng dễ nghe.
Vân Yên ừm một tiếng, nhìn các hòn đảo và lầu các phía xa xa đan xenvào nhau. Hai người ôm nhau dưới bầu trời đêm, cảm nhận hai trái timđang giao hòa trong thời khắc này.
Khi quay trở về noãn cácphía đông, Vân Yên tiện tay giúp Dận Chân cởi áo rửa mặt. Chàng nhìnnàng mỉm cười, rồi nói cẩn thận cánh tay.
Trong phòng đã có địa long, cửa phòng lại đóng, nên không hề cảm thấy lạnh.
Dận Chân cởi áo ngoài, chỉ mặc bộ quần áo trong màu vàng kim, tùy ý vàthoải mái. Chàng vắt khô khăn đưa cho Vân Yên, Vân Yên nhận lấy chiếckhăn, dùng tay trái giúp chàng nhẹ nhàng lau mặt và cổ, chàng từ từ khép mắt lại phối hợp với nàng.
Sau khi lau xong, chàng lại vắt khô khăn nhưng không đưa cho Vân Yên, mà tự mình áp chiếc khăn lên khuônmặt nàng, vụng về nhưng dịu dàng lau mặt cho nàng. Vân Yên sững sờ,khuôn mặt hơi né tránh, nhưng chàng vẫn kiên quyết nghiêm túc lau sạch.
Khi rửa chân, Dận Chân ngồi trên chiếc giường lớn, chân ngâm trong chậu nước nóng, hơi ngẩng đầu, như đang hưởng thụ thoải mái, trên quai hàmphơi bày đường cong mang theo hơi thở gợi cảm.
Vân Yên địnhngồi xổm xuống nhưng bị Dận Chân kéo lên, ôm nàng ngồi trên giường. Nàng giật mình, dường như rất nhạy cảm với bầu không khí này.
Dận Chân cúi đầu nhìn nàng không nói gì, gò má còn hơi ửng đỏ.
Vân Yên quay đầu đi.
- Thả xuống đi, tôi muốn đi rửa mặt.
Dận Chân cong cong ngón tay vuốt ve gò má nàng, đôi mắt say đắm lòng người:
- Vẫn chưa quen chỗ này sao?
Khuôn mặt Vân Yên nóng rực, nàng đẩy chàng ra, nhảy xuống khỏi đùichàng đi vào gian phòng tắm rửa mặt. Khi quay trở lại, Dận Chân đang vắt khô khăn chuẩn bị lau chân, Vân Yên đi tới nhận lấy chiếc khăn, cẩnthận lau khô cho chàng, rồi giúp chàng lên giường.
Dận Chân nhìn nàng vẫn chỉnh tề, nói:
- Vẫn chưa cởi áo ngoài sao? Địa long trong phòng vẫn chưa đủ ấm ư.
Vân Yên xoay người đi đặt khăn xuống nói à, lát nữa sẽ cởi.
Thu dọn xong, thấy chậu nước đã được bưng ra ngoài, Dận Chân ngồi ngayngắn bên chiếc giường lớn lần tràng Bồ Đề nhắm mắt niệm kinh. Vân Yêncũng không đi tới, mà quanh quẩn trước chiếc sập của mình, lưng quay vềphía chàng chuẩn bị cởi áo ngoài. Thật ra hai người ở cùng một phòngcũng không phải là lần đầu tiên. Nhưng vô số lần trước đây đều là đi rangoài làm công vụ, mà lần này lại giống như một kì nghỉ hơn.
Vân Yên cởi áo khoác ngoài ra gấp lại ngay ngắn, sau đó trải giườngchiếu cho mình, rồi mới bước đến một đầu của giường Dận Chân, vén rèmlên, giúp chàng nhẹ nhàng trải đệm chăn. Trong tấm chăn bằng bông mềmmại là lông dê mịn màng, vô cùng nhẹ, chạm vào da ấm áp vô ngần. Thậtra, khi Dận Chân ngồi thiền sẽ không quan tâm tới thế giới bên ngoài,dáng vẻ yên lặng lạnh nhạt đó mới khiến Vân Yên cảm thấy an lòng.
Khi Vân Yên đứng thẳng người vén rèm lên, Dận Chân mở mắt đặt chuỗi hạt xuống.
- Qua đây.
Vân Yên quay mặt định đi:
- Tôi mệt rồi.
Dận Chân không nói gì, chỉ dùng tốc độ nhanh như chớp từ trên giường đứng lên ôm chặt lấy Vân Yên, kéo nàng vào lòng mình.
Vân Yên vội đấm nhẹ vào ngực chàng, chàng vẫn mỉm cười, lồng ngực rung lên.
- Ngài làm gì đó
Dận Chân ôm eo Vân Yên đặt lên đùi mình, nhẹ nhàng phủ lên nắm đấm của nàng:
- Cẩn thận bàn tay, da thịt ta dày thì không sao, nàng đánh tay đau thì lại khóc.
- Ngài
Vân Yên phát hiện người đàn ông này nếu muốn xấu xa, thì khiến người ta hận đến ngứa răng, nhưng lại không làm gì được chàng.
- Cho ta ôm.
Dận Chân gác đầu lên vai nàng, bàn tay vòng lấy bờ eo mảnh mai củanàng. Cả hai người chỉ mặc độc bộ quần áo trong, khoảng cách vô cùnggần. Trong phòng có địa long, Vân Yên dần dần cảm thấy nóng lên, ngựcnàng áp lên lồng ngực chàng, chỉ cách một tấm áo trong mỏng, nóng rẫynhạy cảm. Cánh tay nàng ôm cổ chàng, có thể cảm nhận được động mạch trên cổ đang hừng hực sức sống đầy nam tính.
- Cuối cùng cũng ôm được nàng, lại gầy hơn trước đây rồi, phải nuôi thêm một chút thịt nữa mới được.
Dận Chân thủ thỉ bên tai nàng, giọng nói mang theo ý cười.
Khuôn mặt Vân Yên đỏ lựng, đẩy chàng ra xa hơn. Dận Chân nhìn nét mặt nàng, càng động lòng.
Bàn tay chàng vuốt ve dọc sống lưng nàng, trong hơi thở gần trong gangtấc còn mang theo mùi rượu Dương Cao thoang thoảng. Khi chàng đè ngườixuống, Vân Yên không đẩy ra được bị áp xuống cuối giường, mái tóc dàitrải lên chiếc giường lớn, sợ hãi thở gấp đấm nhẹ vào chàng:
- Ngài đã nói sẽ không như vậy nữa...
Chàng tiến sát đến khuôn mặt nàng, mặt kề mặt.
- Không làm được ta sẽ không nói, nếu đã nói ta tất sẽ làm.
Ngón tay chàng nhẹ nhàng vẽ lên khuôn mặt nàng:
- Để ta hôn.
Chàng hôn nàng say đắm, nụ hôn lúc nhanh lúc chậm, lúc mãnh liệt khidịu dàng. Trong khoang miệng Vân Yên tràn ngập mùi rượu Dương Cao củachàng, say sưa và mê man. Nụ hôn trong Cửu Châu Thanh Yến, thuần khiếtnhưng đặc biệt.
- Vẫn sợ ta sao?
Chàng thủ thỉ bên môi nàng:
- Đừng giận nữa, yêu ta được không.
Giữa hai người là sự quấn quýt thân mật nhất.
Dận Chân chưa từng nghe lời phụ nữ, ngữ điệu nhẹ nhàng mềm mại ấy thựcsự khiến trái tim phải tan chảy. Vân Yên ngước mắt lên nhìn chàng, hơingửa mặt lên, chàng vịn eo nàng đỡ nàng lên, Vân Yên giống như một conmèo ôm cổ chàng, làm tổ trong lòng chàng.
Một lúc sau, Vân Yênnói muốn xuống giường đi ngủ. Dận Chân lại hôn nàng, kéo chăn lên ôm gối đến để nàng nằm trên giường lớn, còn chàng vén rèm đi chân trần xuốnggiường, tắt đèn, đi đến chiếc sập bên cửa sổ vốn thuộc về Vân Yên, cũngmay chiếc sập rộng rãi, hai người nằm cũng vừa.
Vân Yên cũngchỉ chiếm hết một phần năm chiếc giường rộng lớn, có thể nhìn thấy DậnChân kéo chăn nằm trên chiếc sập qua chiếc màn dệt bằng tơ màu tím trong suốt, trong căn phòng tĩnh lặng có thể nghe thấy tiếng hít thở có phầnnặng nề của Dận Chân dần dần an ổn trở lại.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, Vân Yên nói không muốn ngủ trên giường lớn, Dận Chân chỉ mỉm cười.
Chờ Dận Chân xuống triều quay về, hai người cùng đến một vài cảnh đẹpkhác. Đình Mẫu Đơn trong những ngày đông không có mẫu đơn, chỉ có bầukhông khí lạnh lẽo quạnh quẽ bao phủ lên, hai người đi lên đài quan sátngắm ánh mặt trời, chầm chậm tản bộ đi xem cá, cá mùa đông đều làm biếng không muốn quẫy đuôi, khi cho ăn chúng mới hào hứng hoạt bát trở lại.Hai người tay nắm tay tản bộ ven bờ ao, Dận Chân chỉ cho nàng khu đấtvẫn chưa khai phá ở hướng tây, nói rằng sau này chỗ đó sẽ để làm vườnrau, xây một căn nhà, một trang viên nông gia, khi rảnh rỗi ta có thểtới đây trồng rau, đọc sách.
Trong đầu người đàn ông này luôncó vô số những ý tưởng kỳ lạ mà người khác không bao giờ đoán ra được,thậm chí là những suy nghĩ về giai cấp và thời đại vượt trội của chàng.Lúc thì chân thật, khi thì mơ hồ.
Tuy Vân Yên không muốn lúcnào cũng quá thân mật với chàng, nhưng Dận Chân lại rất thích hưởng thụsự gần gũi và ngọt ngào giữa hai người, dường như chàng vững vàng bìnhtĩnh hơn, cười cũng nhiều hơn. Ban ngày, chàng thường đích thân đưa cácbản vẽ của những cảnh đẹp khác trong lâm viên cho Vân Yên để nàng tựmình xem xét, thậm chí còn tự tay vẽ lên giấy.
Bài trí tronglâm viên càng ngày càng trang trọng, người cũng càng lúc càng nhiều. Khi mấy người Lôi Kim Ngọc, Lôi Duệ Đình đến, Dận Chân tìm một lý do giữVân Yên lại trong phòng, rồi đưa mấy người đó đến noãn các phía tây bànbạc.
Vì mấy ngày nữa cuối tháng bảy chính là sinh nhật lần thứba mươi của Dận Chân, Vân Yên cũng nhớ lại mấy năm nay chưa từng để ýđến sinh nhật của chàng. Những lần sinh nhật trước đây, Dận Chân cũngkhông quá để tâm, chỉ tham gia bữa tiệc long trọng trong phủ, huynh đệtặng quà cho nhau, phúc tấn thiếp thất trong hậu viện đều chuẩn bị mộtmón quà do đích thân mình làm, đa số là hà bao, tua tóc, những thứ chàng thường mang theo người có thể nhớ tới. Nhưng Vân Yên chỉ là một nô tài, lại không giỏi nữ công, cũng không có vật gì quý báu, chỉ có thể hầu hạ cung kính hơn mà thôi. Cổ nhân nói tam thập nhi lập (1),năm nay làsinh nhật lớn của chàng, không biết sẽ chúc mừng trọng thể đến mức nào,trong phủ hiện giờ chắc chắn đang bận rộn đến mức trời đất đảo điên rồi.
Đến ngày ba mươi, Dận Chân đưa Vân Yên về phủ, lúc này Vân Yên mới nhìn thấy không khí vui mừng đang bao trùm khắp phủ, mọi thứ đều gọn gàngngăn nắp. Đích phúc tấn Na Lạp thị vận trang phục Bát Kỳ đoan trang caoquý, sắp xếp lo liệu tất cả mọi việc trong phủ, có vẻ như khí sắc đangdần dần phục hồi lại.
Vân Yên không biết mối quan hệ giữa cáchoàng tử a ca phúc tấn của mình thế nào, tình cảm ra sao. Nhưng Na Lạpthị là một vị phúc tấn xứng chức phúc tấn, đứng bên cạnh Dận Chân luônluôn có phong phạm thế gia kín kẽ cẩn thận.
Từ sau chuyện xảyra trong viện của Lý thị, Vân Yên lại càng không thích gặp người khác,không chỉ là cảm giác bức bối, mà còn sợ ánh mắt hoảng sợ của người khác khi nhìn nàng, sợ mình sẽ mang tai bay vạ gió tới cho mọi người. Nhưngngười trong phủ khi nhìn thấy nàng không có biểu hiện gì khác thường so với ngày thường, dây thần kinh căng như dây đàn của nàng mới dần dầnthả lỏng.
Vết thương trên tay của Vân Yên vẫn chưa khỏi hoàntoàn, mới bong vảy nên lộ ra da non. Dận Chân bảo Vân Yên trở về nghỉngơi, Vân Yên gật đầu, quay trở về Tứ Nghi Đường, nhưng vẫn có thể nghe thấy âm thanh náo nhiệt ở tiền sảnh.
Không đến một lát, Dận Chân đã quay về, vừa vào cửa đã ôm lấy Vân Yên bế nàng lên.
- Nếu như nàng nhỏ hơn chút nữa thì tốt biết mấy.
Vân Yên khó hiểu:
- Dạ?
Dận Chân cười:
- Vậy thì ta có thể mang nàng theo mình rồi.
Vân Yên bất ngờ đỏ mặt. Ánh mắt Dận Chân nóng rực, đôi môi bắt đầu hôn xuống.
Môi lưỡi giao nhau, ngọt ngào nóng bỏng.
Vân Yên không trốn được, khi hơi thở trở nên nàng gấp gáp, Dận Chân mới hơi rời môi ra.
Nụ hôn cuả chàng khiến cả người Vân Yên đều run rẩy, đầu nàng vùi trong hõm vai chàng, thì thầm nói ngài mau đi đi, khách khứa tới rồi.
Dận Chân nói nhỏ bên tai nàng:
- Chờ ta về nhé, nàng sẽ chuẩn bị một món quà sinh nhật cho ta chứ?
Vân Yên mê man nói “Sao ạ?”
Dận Chân lại trao cho nàng một nụ hôn sâu, khẽ bóp má nàng:
- Cô ngốc.
Một lát sau nghe thấy Tiểu Thuận Tử gõ của bẩm báo các vị hoàng tử a ca đã đến, chỉ còn chờ Tứ gia qua. Vân Yên đẩy Dận Chân ra ngoài, Dận Chân vỗ nhẹ đầu nàng, khi vén rèm lên vẫn không quên mỉm cười một tiếng,nhưng khi xoay người lại khuôn mặt đã chuyển thành trang nghiêm.
(1) Tam thập nhi lập: Trích trong “Luận Ngữ” của Khổng Tử, cónghĩa là khi người ta tới 30 tuổi thì sức tự lập mới chắc chắn và vữngvàng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]