Trích dẫn: Vân Yên đã mơ một giấc mộng rất dài, một linh hồn lang thang không có nơi để về. Đi mãi mà không có chỗ dừng chân. Không gian thời gian nào mới là nhà của nàng đây? Nhưng dù là nơi đâu, tính mạng của dân chúng nghèo khổ đều giống như con kiến hôi, mỏng manh dễ rách như tờ giấy mỏng. Mà nàng, là một trong những con kiến nghèo hèn nhất.
Trời đất làm lò, những người bị đau khổ hành hạ thì có bao nhiêu? Có đôi khi, nếu ông trời có thể để con người vui vẻ chết đi, vậy thì không chỉ là một ơn trạch. Nhưng nhiều khi, ông trời sẽ không để con người chết đi dễ dàng mà phải kiên cường sống tiếp.
Khi nàng tỉnh lại, đã thấy Dận Chân đang yên lặng tựa vào nhuyễn tháp, tay đang cầm quyển sách chăm chú đọc —— lư hương bên cạnh nhẹ nhàng tỏa ra làn khói mờ, khuôn mặt chàng vẫn trầm tĩnh như vậy, nét mặt vẫn ung dung như thế. Căn phòng tỏa hương, thế giới này như tĩnh lặng lại.
Nàng bỗng nhiên phát hiện mình đang nằm trên giường lớn, mà chàng lại đang tựa trên nhuyễn tháp. Tay trái của nàng đã được băng bó cố định lại. Nàng có thể cảm nhận được sự đau đớn ở cánh tay trái và dưới xương sườn, nhưng so với lúc trước khi té xỉu thì tốt hơn nhiều.
Vân Yên sợ hãi chống tay muốn ngồi dậy, vừa mới cử động đã bị Dận Chân ngước đầu lên phát hiện. Chàng buông sách ra, đi tới. Vân Yên lúng túng mở miệng, nhưng lại phát hiện mình không thốt ra tiếng. Phải nói gì đây? May quá, gia không làm sao cả. Có rất nhiều lời, không cần phải nói ra miệng. Đi tìm ai?
Gặp được ai? Đã xảy ra chuyện gì mà biến thành thế này? Rất nhiều chuyện, cũng không biết nên phải giải thích như thế nào.
Hốc mắt đã cay xè, mở miệng ra vẫn là hai chữ không thay đổi: "Tứ gia..." Giọng nói khàn khàn. Vân Yên muốn đứng dậy, nhưng Dận Chân đưa tay ra đè bả vai nàng xuống, trên cánh tay của chàng cũng bị cuốn vải băng.
Chàng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn nàng.
- Tỉnh là tốt rồi.
Chàng thản nhiên nói, giọng nói du dương lại êm tai.
- Tứ ca…
Bên ngoài trướng vang lên giọng nói của Thập Tứ A Ca Dận Tường, cậu ta vén trướng lên bước đến, đi theo sau là Hoan Sênh.
- Vân Yên tỉnh rồi à?
Dận Tường nhìn thấy Dận Chân đang đứng trước giường và Vân Yên với cánh tay bị băng bó, sắc mặt tái nhợt đang nằm trên giường.
- Chị Vân Yên...
Hoan Sênh đi theo sau Dận Tường nhìn thấy Vân Yên đã tỉnh lại, vành mắt xúc động đã hoe đỏ.
- Thập Tam gia, Hoan Sênh.
Vân Yên muốn xuống giường, dù sao để cho hai vị chủ tử đứng, còn nàng nằm, loại đãi ngộ này nàng chưa từng trải qua.
Dận Chân chỉ nhìn nàng một cái:
- Nằm xuống.
Một tay Dận Tường cũng quấn băng vải trắng xóa, đưa tay đến gần:
- Vân Yên, ngươi đừng cử động, cánh tay và xương sườn của ngươi đều bị gãy rồi.
Hoan Sênh đứng phía sau, đã bắt đầu giơ tay áo lên lau mắt.
Mang theo cánh tay như thế này, nàng không thể ở bên người hầu hạ Dận Chân được nữa, khiến nỗi sợ trong Vân Yên càng trở nên tồi tệ hơn. Hai người nói chuyện không nhiều lắm, cũng không ai nhắc tới chuyện ngày đó bị tấn công. Vài ngày sau, Vân Yên cuối cùng cũng được Dận Chân cho phép xuống giường, nàng vội vã cử động cơ thể.
Những lúc Dận Chân không ở trong trướng, Hoan Sênh thường tới tìm Vân Yên nói chuyện. Vân Yên dần dần biết được từ đầu đến cuối chuyện phức tạp ngày đó ——
Ngày đó quả thật là ông trời thỏa mãn tâm nguyện của Khang Hi. Thật sự đã gặp được gấu, hơn nữa còn là hai con! Một đực một cái. Hai con gấu xuất hiện cách nhau không xa, Nhóm Tứ A Ca, Thập Tam A Ca và nhóm Bát A Ca, Cửu A Ca, Thập A Ca, Thập Tứ A Ca đều nhìn thấy. Truy Vân bên cạnh Tứ A Ca và Thập Tam A Ca trong cuộc hỗn chiến bị gấu cào thương, tuy thị lực của gấu không tốt nhưng khướu giác lại vô cùng nhạy bén. Dận Chân sợ mùi máu của Truy Vân sẽ làm gấu tấn công càng thêm điên cuồng, nên kiên quyết để Truy Vân chạy về trước báo tin. Cửu A Ca bên nhóm Bát A Ca bị gấu làm thương, nên Dận Tự bảo vệ Dận Đường rút lui, sai mấy thị vệ bên người đưa Dận Đường quay trở về trướng, rồi tự mình chuẩn bị đi cứu viện Thập A Ca và Thập Tứ A Ca, kết quả không nghĩ tới mùi máu tươi lại hấp dẫn đàn sói tới. Dường như khắp nơi đều là cuộc chiến sinh tử. Tứ A Ca và Thập Tam A Ca bên này đã giết xong gấu cái, Tứ A Ca bị thương nhẹ, nhưng vết thương của Thập Tam A Ca hơi nặng. Tình hình bên Thập A Ca và Thập Tứ A Ca thì càng tồi tệ hơn, gấu đực tấn công càng lúc càng điên cuồng. Tuy Thập Tứ A Ca võ nghệ cao cường, nhưng cuối cùng hai người vẫn không chống đỡ nổi, đúng lúc trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, thì ngự giá của Khang Hi đuổi tới, Khang Hi dùng kĩ thuật bắn súng chính xác của mình bắn chết con gấu đực! Khi Tứ A Ca đang định trở lại trướng, thì nhìn thấy Truy Vân đang hí dài và Hoan Sênh đang khóc sướt mướt, mới biết được Vân Yên cưỡi Truy Vân đi tìm chàng, kết quả Truy Vân chạy về như điên, nhưng lại không thấy bóng dáng Vân Yên đâu!
Chuyện sau đó Vân Yên đều biết. Có lẽ chỉ cần muộn một chút nữa thôi, quần áo không còn, nàng sẽ chôn mình trong bụng sói.
Tất cả những chuyện này, giống như một kịch bản phim sống động mà kinh hãi. Từng cảnh từng cảnh tiếp nối với nhau, một thước phim cũng không ngừng. Nàng không dám hồi tưởng lại.
Đối với lần đi săn này, Khang Hi đã tự tay sáng tác một bài thơ “Tắc ngoại ngẫu ngộ” —— Hiểu vụ mê tiền lĩnh, mông nhung lộ vị hi. Lâm trung hô lộc bãi, sơn hạ xạ hùng quy. Thủy nhiễu tuần lư khúc, cao nguyên chúng mạc vi. Thời bình cương vực viễn, ngàn lý tận đình phi (1).
Tuy là bài thơ hay, nhưng chỉ là mấy câu miêu tả được viết sơ sài, phải là người trải qua cuộc chiến đẫm máu kia mới hiểu thế nào là kinh tâm động phách.
Người bị thương đều đang dưỡng thương, cơ bản không có vấn đề gì lớn. Vân Yên vừa cố gắng khôi phục sức khỏe, vừa cố quên đi những gì kinh hãi xảy ra ngày hôm đó.
Dận Chân mỗi ngày đều cùng Khang Hi gặp gỡ một vài vương công Mông Cổ, thời gian còn lại hầu như đều quay về trướng, ngồi bên cạnh Vân Yên yên lặng đọc sách.
Trong khoảng thời gian này may mắn có Tiểu Thuận Tử, Tiểu Ngụy Tử, thỉnh thoảng là Hoan Sênh đến giúp đỡ
Vân Yên dần dần tốt lên, một tay mặc dù không thể làm gì, nhưng tay kia vẫn có thể cử động. Có đôi khi sẽ dùng một tay cài cúc áo cho Dận Chân. Rõ ràng là chậm hơn nhiều so với dùng hai tay như trước kia, chàng cũng không nói gì, chỉ yên lặng nhìn Vân Yên làm, giống như thứ chàng có chính là thời gian. Từ đầu đến cuối không hề thay đổi.
- HẾT CHƯƠNG 39 -
(1) Bản gốc:
塞外偶遇
晓雾迷前岭,蒙茸露未唏。
林中呼鹿罢,山下射熊归。
水绕周庐曲,高原众幕围。
时平疆域远,万里尽庭扉。
Tạm dịch nghĩa:
Ngẫu nhiên gặp gỡ ngoài biên cương.
Sương mù khiến đỉnh núi mờ ảo, sương sớm chưa tan trên các ngọn cỏ xào xạc.
Ta ở trong núi bắt đầu gọi hươu đến, dưới chân núi săn gấu trở về.
Dòng nước uốn quanh khung lư, lều trướng bao xung quanh cao nguyên.
Biên cương thời bình xa không kể xiết, sông núi vạn dặm đều là nhà của triều đinh ta.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]