Ông cố thấy thế liền cho đánh tiếp, cứ như thế mà liên tục mười mấy rôi giáng xuống lưng, Gia Nguyên chẳng chịu được nữa, cậu gục xuống sàn cắn răng nhìn thảm vô cùng. Đến lúc này ông cố mới cho dừng đánh và cất giọng nói:
“Cưỡng bức người khác, nhận án tù 3 năm là một tội. Hèn kém chỉ ở tù một năm thì tự sát vì bệnh trầm cảm là tội thứ hai. Dùng lý do bệnh để được giảm án, sau đó sang Mỹ mà không xin phép dòng họ là tội thứ ba. Sang Mỹ cùng một người chưa cưới sinh bốn đứa con trai mà không báo cho dòng họ là tội thứ tư. Về nước không báo là tội thứ năm. Phản kháng khi bị đưa về nhà thờ tổ nhận trách nhiệm là tội thứ sáu. Về đến không chào người lớn là tội thứ bảy. La hét trước từ đường là tội thứ tám. Đánh mà không phục là tôi thứ chín. Tội cuối cùng, làm mất sản nghiệp của ông nội để lại là tội thứ mười. Mười tội này con đáng bị gì đây Gia Nguyên?”
Gia Nguyên quá đau nên không cử động lưng ngồi dậy được nữa nhưng cậu vẫn cắn răng cãi lại:
“Tôi không sai gì cả! Có thế nào cũng đừng bắt tôi tiếp quản cái nhà này! Tôi không bao giờ đồng ý cả!”
Ông cố thở dài: “Vẫn chưa biết tội…Từ xưa tới giờ chưa có đứa cháu đích tôn nào ngang ngược như con cả. Nếu không phải nhà họ Tăng chỉ còn mình con là cháu đích tôn chính tông thì ta đã đánh cho con chết rồi.”
Gia Nguyên tức giận gồng mình bật dậy, căm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nua-doi-sau-la-ta-no-nhau/1151181/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.