“Em nói vậy là sao hả Giao Giao? Anh không thương con? Con là con của anh, tại sao anh không thương nó? Nếu nói không thương thì phải là người đàn ông cơ hội kia, An Lạc không có ruột thịt với ông ta, ông ta sẽ không thương yêu nó bằng anh đâu.”
“Cho dù chú ấy không thương con bằng anh nhưng chú ấy biết hi sinh cho tôi và yêu thương tôi, tôi chỉ cần như vậy, còn tình thương cho con nếu chú ấy không làm được thì tôi sẽ cho An Lạc cả tình cảm của cha và cả mẹ. Một mình tôi vẫn có thể nuôi con thành người.”
“Em phủi bỏ hết quan hệ của anh và con vậy sao hả Giao? Cha con ruột thịt, em không cho anh gặp con đã đành, bây giờ em còn đổi họ. Tại sao em có thể đối xử tàn độc với anh như vậy hả?”
“Tôi chỉ phòng cho con gái của tôi sau này học tính nết của cha nó mà thôi. Cậu hãy cố gắng cải tạo cho tốt, nói không chừng sẽ được ra tù trước thời hạn đó. Cậu vẫn còn Thùy Duyên và hai đứa con trai chờ cậu chăm sóc, An Lạc bây giờ không cần anh lo nữa. Tôi cũng không đòi chu cấp gì đâu. Tôi nói xong rồi, giờ tôi về đây, đây là lần cuối chúng ta gặp nhau, mong cậu bảo trọng.”
Nói rồi, Giao Giao đứng dậy bỏ đi không chút lưu luyến nhìn lại, Gia Nguyên thì gào khóc sống dỡ chết dỡ: “Tại sao em bỏ anh để đi theo ông ta! Anh cầu xin em đừng đi mà, anh cầu xin em! Giao à!”
Cô nuốt nước mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nua-doi-sau-la-ta-no-nhau/1151171/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.