Tối hôm đó, An Lạc đã ngủ say, Giao Giao buồn lòng chuyện lúc chiều nên mới lấy điện thoại ra xem vài clip cho vui. Xem tới clip hài hước nên cô bật cười vài tiếng, ai ngờ rằng Gia Nguyên thấy cô xem điện thoại mà cười liền chướng mắt đi lại giật lấy điện thoại của cô rồi nói: "Em xem gì vậy? Tối rồi không lo ngủ đi!" Cô ngỡ ngàng ngồi dậy nhìn cậu, ánh mắt đầy hoang mang: "Em coi giải trí chút cũng không được à? Giờ này sao anh không qua phòng ngủ với Bảo Giang đi?" "Nhà của anh, anh muốn ngủ ở đâu thì tùy. Em ngủ ngay cho anh, mắc công xem điện thoại rồi gặp ảnh trai đẹp lại cười chúm chím." Cô bức xúc phản pháo: "Anh kì cục quá nha! Em xem clip hài chứ có coi trai đẹp nào đâu? Anh vô lý lằm rồi đó, trả điện thoại cho em ngay!" "Anh không thích thì em không được coi, em không bao giờ cưới với anh như vậy mà lại cười với một cái clip hài vô bổ sao?" Cô méo mặt: "Anh ghen à? Ghen với một clip hài sao?" "Ừ, anh ghen vậy đó." "Vô vị." Nói rồi, cô nằm xuống giường nhắm mắt lại cố ngủ để quên đi bộ dạng đáng ghét của cậu. Thấy cô chịu nằm yên cậu mới chịu thôi bỏ điện thoại xuống rồi đi lại bàn làm việc làm tiếp. Được một lúc, ở ngoài cửa có tiếng của Thùy Duyên gọi lớn: "Anh ơi, con khóc rồi! Em vỗ không nín!" Nghe thấy giọng đó Gia Nguyên liền đứng dậy chạy ra xem, đứng nói vài câu rồi Thùy Duyên kéo cậu đi về phòng mình luôn. Nhìn thấy cảnh đó trong lòng Giao Giao đầy sự khó chịu nhưng nuột đắng cho qua. Đêm đó cậu không về phòng cô ngủ nữa mà lại qua đêm ở phòng của Thùy Duyên. Điều này làm cho cô càng thêm thất vọng về cuộc sống đầy gò bó hiện tại. Vốn dĩ họ đến với nhau Giao Giao đã không hề tự nguyện rồi cho nên khi thấy cậu dần xa mình cô cũng không muốn bồi đắp tình cảm, thậm chí là sẵn sàng xa lánh. Từ hôm đó Gia Nguyên có đòi làm chuyện vợ chồng cô cũng nói mệt rồi cho qua, ý là để xem cậu có vì thế mà chạy qua bên cô nàng nóng bỏng bên kia hay không. Ngày trước cậu nói sẽ không bao giờ động vào cô ta, sẽ không bao giờ làm chuyện có lỗi với Giao Giao, bây giờ chính là lúc cậu thể hiện quyết tâm của mình. Gia Nguyên tỏ ra khó chịu với thái độ đó của cô nhưng cũng như thường lệ đêm đêm đều ngủ với cô như bình thường. Cứ tưởng là đã êm xuôi, cậu cuối cùng cũng chịu trưởng thành trở thành một người đàn ông biết kiềm chế bản năng.
Nhưng không thể ngờ rằng, chỉ hai tháng sau mọi thứ như một tản đá đè nhẹt chết cô. Đùng một cái, Thùy Duyên bao có thai tiếp tục đứa thứ hai được hai tuần. Giao Giao bị sốc toàn tập, cô không dám tin vào tai mình. Thùy Duyên chỉ vừa sinh con ba tháng mà thôi, cô ta cũng quá mạo hiểm rồi. Biết tin Thùy Duyên mang thai, Gia Nguyên lần này không tỏ ra lạnh nhạt nữa mà rất vui mừng quấn quýt bên cô ta, càng lúc càng không coi Giao Giao và con gái vào mắt. Đã ngủ với Thùy Duyên từ lúc nào rồi có con với cô ta vậy mà cậu không một lời giải thích với cô, không cho cô một lời xin lỗi, vẻ mặt cứ như là chuyện bình thường. Cô uất ức đến không thể nói nên lời nhưng vẫn ráng nhịn cho con gái được gần cha trong thời gian này. Từ ngày Thùy Duyên có con Gia Nguyên không có chỗ thoải mãn ham muốn nên lại đến ve vãng tìm cô, cô quyết không cho cậu làm theo ý mình nữa, bao nhiêu đó đã đủ thất vọng rồi! Vậy đó, cô càng không cho Gia Nguyên động vào ngưởi thì Duyên càng biết cách hập dẫn cậu hơn, đang lúc mang thai mà cô ta vẫn đồng ý cho cậu làm chuyện đó. Bây giờ thì sức cạnh tranh của Giao Giao tuột xuống bằng không. Quá buồn bã, một mình cô tự chăm con không nhờ tới cậu nữa. Bản thân cũng âm thầm tích cực hoạt động bên ngoài tìm chút vốn, cô cũng có hi vọng vài vé số nhưng mua mấy lần đều trật hết. Vào thời điểm khó khăn này chú Kính vẫn luôn là người bên cô, không đò hỏi cũng không áp đặt cô theo ý mình, chú luôn ủng hộ cô hết mực.. Sau đó không lâu Giao Giao tự thân dựa vào mối quan hệ bạn bè hồi còn đi học của mình mà tự biến mình trở thành thương lái đi thu mua nông sản. Ngay chính cả cô cũng không ngờ mình sẽ làm cái nghề này. Do cô không có nhiều thời gian để ra ngoài nên thời gian đầu có chút khó khăn, cô chỉ có thể thu mua nông sản ở vùng gần thành phố mà thôi. Suốt ba tháng đầu đều là như vậy. Chú Kính thấy cô làm vất vả nên nhiều lúc sẵn sàng thay cô đến các khu vực nông thôn xa hơn để lấy nguồn nông sản mới. Tất cả cũng ngờ chú Kính có quan hệ rộng và có vốn sẵn nên những khó khăn về nguồn vốn khi khởi nghiệp của cô đều được chú hỗ trợ. Tuy vậy, số tiền mà chú đã xuất ra cho cô làm vốn đều là tiền nợ với lãi thấp chứ không phải cho không hoàn toàn. Có được công việc riêng của mình, Giao Giao càng không màng tới Gia Nguyên thế nào, mà Gia Nguyên có vợ nhỏ xinh đẹp đang mang thai nên cũng không nhìn tới cô nhiều như trước. Vô tình điều này tạo điều kiện cho cô tập trung vào con gái và công việc hết sức có thể, miệt mài nghiên cứu tìm nhưng cách khác để kiếm được tiền nhiều hơn. Đến tháng thứ 4 khởi nghiệp cô đã có được chút lãi, cô và chú Kính ôm nhau vui mừng không kể siết. Sau đó cô lấy lãi của mình cùng chú Kính đầu tư vào chứng khoán, dựa vào kinh nghiệp gần hai mươi năm của chú Kính, việc kiếm tiềm trong giới bất động sản không hề khó. Cứ như thế, càng về sau cô càng có nhiều tiền hơn, tiền sữa cho con cũng không phụ thuộc vào tiền của nhà nội nữa. Đến tháng thứ 6, cũng là tròn 6 tháng Thùy Duyên mang thai đứa thứ hai, bác sĩ khám và nói rằng cô ta lại mang con trai tiếp. Gia Nguyên không giấu được vui mừng và càng yêu thương cô ta hơn, yêu nhiều đến mức bỏ quên cả con gái đầu lòng của mình. Bây giờ Giao Giao không còn coi họ trong mắt nữa, cô cố nhịn nhục để kiếm đủ tiền tự thuê căn hộ đưa con gái ra ở riêng. Hôm nọ, Gia Nguyên tìm đến phòng của cô để nựng An Lạc, tuy rằng không nói gì nhưng ánh mắt của cô bây giờ dành cho cậu chỉ có khinh thường mà thôi. Cô đi ngang cậu mấy lần, không giữ được miệng mà muốn nói vài câu coi cậu phản ứng thế nào, cô nói: "Hôm nay sao không chơi với con trai với vợ bầu vậy? Tự dưng nhớ ra còn có con gái sao?" Gia Nguyên khẽ cười như chưa từng có điều gì xảy ra, bình thản mà nói với cô: "Duyên và Gia Hưng đều ngủ cả rồi. Hôm nay anh đột nhiên nhớ ra lâu quá không chơi với An Lạc nên mới qua tìm em. Anh thật có lỗi với mẹ con em quá!" Cô bật cười: "Còn biết là có lỗi sao? Bây giờ có con trai thứ hai rồi, đứa con gái như An Lạc anh đâu còn cần nữa." "Cần chứ, anh thương con bé nhất đấy! Nhưng mà hai em trai của nó nhỏ hơn nên anh phải chia thời gian ra, Dù gì An Lạc cũng có em, còn Thùy Duyên phải vừa mang thai vừa cho con bú nên rất vất vả." "Vất cả quá chứ còn gì nữa? Anh đúng là người chồng có trách nhiệm đó." Nghe tới đây, trên môi của Gia Nguyên hiện lên một nụ cười, cậu đứng dậy bỏ An Lạc nằm vào nôi rồi đi đến trước mặt cô, dùng ánh mắt ánh lên chút thích thú mà nhìn cô: "Em biết ghen rồi sao?"
Cô liền bật cười: "Ghen gì chứ! Em không dám ghen đâu." Cậu mỉm cười đưa tay nắm lấy tay cô, nói: Nửa năm rồi chúng ta không bên nhau anh cứ tưởng là anh không còn biết ghen là gì nữa. Thời gian qua anh như vậy không phải là hoàn toàn không quan tâm gì đến mẹ con em đâu. Anh tính toán hết cả rồi, Bảo Giang sức khỏe yếu, nhất định không sống quá 5 năm. Trong năm năm này bà nội nhất định sẽ bắt em sinh con, em từng nói là không muốn sinh nên anh sẽ không ép em nữa. Bây giờ có Thùy Duyên sinh con cho anh hộ em, ngày sau Bảo Giang chết rồi anh sẽ cưới em làm vợ, mặc kệ người đời nói gì. Anh sẽ để lại cho Thùy Duyên một đứa, chu cấp cho cô ta một khoảng tiền rồi đuổi cô ta đi, còn những đứa con lại anh và em sẽ làm cha mẹ của chúng. " Nghe được điều này cô rất ngạc nhiên:" Nói vậy là anh định để Thùy Duyên sinh con giùm đó à? Anh có chắc sau này cô ta sẽ chịu đi không? " " Cô ta vì tiền nên mới đến với anh, anh sẽ cho cô ta thật nhiều tiền coi như trả công. " " Vậy rồi anh tính năm năm này anh với cô ta sinh bao nhiêu đứa? " " Bây giờ có hai đứa rồi, thời gian tới thêm hai đứa nữa là được. " " Vậy là anh tính ngủ với cô ta thêm hai lần nữa. Em thật sự thắc mắc nha, đứa đầu tiên anh dùng cách nhân tạo, tại sao đứa thứ hai lại chấp nhận làm theo cách tự nhiên rồi. " Cậu cười:" Cái đó hả? Là vì anh thấy làm nhân tạo tốn kém quá, với lại lâu nữa. Anh chỉ một lần là có kết quả, không cần rườm rà thế đâu. " Cô trợn ngược mắt thở dài rồi bỏ cậu mà đi lại giường. Không ngờ là chuyện phản bội tài trờ như thế mà cậu vẫn có thể nói như chuyện bình thương không có gì. Cậu ta đang nghĩ phụ nữ rộng lượng tới mức nào vậy? Thấy cô lại giường cậu cũng đi theo, bấy giờ còn cố tình thân mật nhưng bị cô đẩy ra rồi dứt khoát nói: " Cậu chạm vào người phụ nữ khác rồi thì đừng chạm vào tôi. Suốt nửa năm cậu ân ái với cô ta không phải là một, hai lần. Tôi không tin lời cậu đâu, cậu đừng dụ dỗ tôi. " Nghe cô nói thế cậu liền có chút chột dạ, vội giải thích:" Đàn ông mà, ai cũng có hứng thú nhất thời. Anh với cô ta chỉ là để thỏa mãn thôi, còn với em mới là yêu thật lòng. " "Hức! Anh hứng thú với cô ta cũng nửa năm rồi đó. Nếu mà nhất thời thì một vài lần người ta đã biết dừng rồi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]