Vài hôm sau.
Một buổi trưa nọ, cô bế An Lạc ra sân chơi, thấy chú Kính đang ngồi xem hoa cỏ cô liền hí hửng đi lại gần chú, hỏi:
"Chú hai, chú không đi làm à?"
Mặt chú Kính buồn bã quay lại nhìn cô rồi lại nhìn xuống bụi hoa mười giờ xinh đẹp dưới đất:
"Chú không làm việc ở tập đoàn nữa, họ giao hết việc cho Gia Thiên rồi."
Nghe câu này cô có hơi sốc một chút:
"Sao? Giao hết cho chú ba vậy thì chú phải làm sao đây? Công sức 10 năm chú giúp tập đoàn phát triển thịnh vượng thế là bỏ à? Rồi bà nội nói thế nào?"
"Không nói gì cả, bà ấy xưa nay cũng muốn con trai ruột thừa kế mà. Chẳng qua là năm xưa Gia Thiên không muốn làm nên chú mới có cơ hội.."
"Thật quá đáng mà! Chú ba ở bên ngoài sống vui vẻ để chú một mình gánh gồng tập đoàn, bây giờ vừa trở về liền có hết lợi ích, chuyện vô lý thế làm gì có chứ! Chú hai, chú phải giành lại vị trí của mình."
Chú Kính vẫn ủ rũ:
"Thôi.. coi như bỏ qua hết đi. Bây giờ chú cũng già rồi, nghỉ hưu sớm một chút."
"Chú hiền lành quá rồi đó, nếu là con thì có chết con cũng không đồng ý."
Nói dứt lời cô định đi sang ghế đá đằng kia ngồi nhưng vừa bước một bước lại sực nhớ ra chuyện cần hỏi, cô quay lại hỏi tiếp:
"Chú hai à, nếu chú ba thay chú giữ ghế chủ tịch vậy thì người thừa kế tiếp theo có bị ảnh hưởng gì không? Người thừa kế vẫn là Gia Nguyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nua-doi-sau-la-ta-no-nhau/1151157/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.