Lát sau, họ rời khỏi nhà hàng buffet đến dừng trước một xe bán cóc ổi xoài bên đường. Chú mua một bịt to đem vào xe rồi cả hai dừng xe ở một nơi trống trãi cùng nhau ăn. Ăn được một lúc thì có một người phụ nữ đang đi ăn xin xuất hiện ở gần đó, Giao Giao nhìn thấy người đó thì liền ngây người ra một lúc. Người phụ nữ ăn xin đó chính là mẹ nuôi nhiều năm không gặp của cô, tuy là bà ấy không đến tìm cô rất lâu rồi nhưng cô vẫn có thể nhận ra được dáng người và gương mặt của bà ấy. Cảm xúc trong lòng cô bấy giờ vô cùng hỗn loạn, cô nhớ về những ngày cực khổ trước kia, nhớ đến cái ngày bà ấy đẩy cô cho bà Khánh đưa đi mà không hề thương tiếc. Càng nghĩ lại còn có chút xúc động dâng trào, mắt cô đỏ lên nhìn sang chú Kính đang ăn miếng ổi lớn, giọng cô nghẹn lại như sắp khóc:
"Chú, chú giúp tôi việc này có được không?"
Chú Kính bất ngờ, vội nhai vội miếng ổi trong miệng rồi hỏi lại:
"Giúp gì? Con có chuyện gì à? Sao mắt con đỏ vậy?"
Cô đưa tay vào túi áo của mình lấy ra hai tờ 500 ngàn đưa cho chú rồi nói:
"Chú đem số tiền này ra đưa cho bà ăn xin ở đăng kia giúp con."
"Hả? Con muốn cho tiền ăn xin à? Có cần cho nhiều thế không?"
"Chú đưa giùm con đi. Đừng hỏi nhiều. Tiền này là tiền riêng của con lúc trước con có đi làm thêm còn dành dụm được, không phải tiền của Gia Nguyên."
"Chú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nua-doi-sau-la-ta-no-nhau/1151145/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.