Chương trước
Chương sau
Sau cái lần cô uống rượu say xỉn rồi quậy phá đó, Gia Nguyên đã khóa hết tất cả các tủ rượu trong nhà lại, căn dặn người làm quan sát nếu thấy cô đi mua rượu hay thuốc lá đem về đều phải tịch thu hết. Chính vì như thế mà ngày hôm sau cô ở nhà ngày càng buồn chán chẳng có gì để làm cả nên nảy ra ý tưởng đi đến tập đoàn chơi. Nghĩ là làm, cô thay một bộ váy trắng trong trẻo đi taxi đến tập đoàn, vừa bước vào cửa thì lễ tân đã nhận ra cô ngay, quản lý khu lễ tân chạy đến hỏi cô với thái độ rất kính cẩn:
"Cô Giao, cô đến tìm chủ tịch à?"
Cô hơi ngạc nhiên một chút khẽ gật đầu:
"Ừm.."
"Chủ tịch đang ở trong phòng họp một lát nữa sẽ ra, hay là bây giờ tôi dẫn cô đến phòng làm việc của chủ tịch có được không?"
"Không, không cần đâu. Tôi đến đây để dạo chơi một chút."
"Thế à. Vậy.. vậy tôi sẽ kêu nhân viên khác dẫn cô đi tham quan."
"Cũng được."
Nói rồi, quản lý cho gọi đến một nhân viên nam trẻ tuổi. Người đó ban đầu cúi đầu đi đến nên nhìn cũng rất bình thường, nhưng đến lúc anh ta ngẩng đầu lên thì Giao Giao phải hết hồn vì anh ta chính là người yêu cũ năm cấp ba của cô, anh chàng này tên Hùng. Hùng và Giao nhìn nhau liền thấy ngay vẻ ngại ngùng không biết phải nói gì. Hùng cũng khó chịu trong lòng nhưng anh vẫn giữ thái độ niềm nỡ giống như tiếp khác mà mời cô đi.
Đi lòng vòng xem vài tầng làm việc của tòa nhà này xong cô liền được dẫn tới sân thượng để ngắm cảnh, trên sân thường có vài ghế ngồi rất đẹp trông như quán cafe vậy, cô chọn một bàn gần lang cang để ngồi. Tâm trạng cô bây giờ có hơi hỗn độn một chút, dù sau thì cũng từng làm người yêu của nhau nên cũng không thể coi như không quen biết, cô quay lại nhìn Hùng hỏi thăm xả giao:
"Dạo này anh vẫn ổn phải không?"
Hùng mỉm cười, đáp:
"Rất ổn. Sau khi gia đình tôi sa sút thì ông chủ tịch đã ra tay giúp đỡ nên mới có được ngày hôm nay."
Nghe anh ta nói vậy cô lại thấy tức cười, theo cô biết thì nhà anh ta sa sút là do Gia Nguyên giỡn trò, không ngờ bây giờ lại thành chú Kính cứu giúp, hai bác cháu này đúng thật là kẻ đánh người xoa khiến người khác thuần phục. Cô lại nói tiếp:
"Thấy anh bây giờ sống tốt tôi cũng rất mừng, tôi cứ tưởng anh không đứng dậy nổi nữa."
"Tôi cũng vậy, thấy cô được chủ tịch yêu thương cũng rất vui cho cô, bây giờ cô không còn bay bướm trêu ghẹo ai nữa mà tập trung tình cảm vào ông ấy, đúng thật là trưởng thành rồi."
Cô bật cười:
"Anh nói gì mà cứ như ngày đó tôi trăng hoa lắm vậy, chỉ là chơi đùa chút cho vui thôi mà."
"Cô đùa vui nhưng đối với người khác là thật.. Ngày đó tôi yêu nồng nhiệt không ngờ kết cục bị thương như vậy. Nhờ có cô mà tôi cũng hiểu ra một số chuyện."
"Chuyện cũ đã qua đừng nhắc lại nữa, chúng ta bây giờ đều đang sống tốt, mọi thứ đều đã định sẵn."
"Phải, cô nói rất đúng."
Họ nói đến đây thì chú Kính bỗng xuất hiện đi đến, thấy chú Hùng liền cúi chào rồi rời khỏi sân thượng. Giao Giao có chút lưu luyến nhìn theo anh ta, trong lòng nói không có cảm giác gì là nói điêu. Nhìn thấy ánh mắt đó của cô, chú Kính ngồi xuống ghế đối diện hỏi:

"Con và cậu ta có quen nhau à?"
Cô giật mình quay lại, trên môi liền nở một nụ cười cho đỡ ngại:
"Đâu có, chỉ là người yêu cũ thôi, bây giờ không quen nữa."
Mặt chú liền biến sắc ngay lập tức:
"Người yêu cũ? Người yêu cũ mà bảo không quen à? Đừng nói là con đang lưu luyến anh ta đó, chú không thích kiểu vậy đâu."
"Làm gì có, tại thấy anh ta.."
"Anh ta thế nào?"
"Thấy đẹp trai nên nhìn vậy thôi, không có gì đâu."
"Con đừng làm vậy nữa."
"Sao vậy? Đừng nói chú ghen nha?"
Chú lúng túng không trả lời mà quay đi nhìn ra thành phố bên dưới mình. Thấy thái độ đó thì cô biết là chú ghen rồi, không nói thêm về chuyện đó nữa, cô im lặng ngắm thành phố cùng chú. Gió trên sân thượng thổi nhẹ, bầu trời cũng mát mẻ không nắng gắt làm cho người ta có cảm giác rất dễ chịu. Trong thời khắc thơ mộng này chú lại nhớ đến ngày hôm đó suýt chút đã làm chuyện có lỗi với cô, ái náy trong lòng quả thật rất lớn. Không giữ được ái náy của mình chú quyết định xin lỗi cô, nhưng khi quay mặt nhìn lại thì thấy cô đang búi tóc, có lẽ do gió làm rối tóc nên cô mới phải búi lên. Cô đang cố nhùi tóc của mình thành cục tròn rồi dùng buột tóc cỡ to buột lại làm cho da đầu căng ra chú Kính vừa nhìn đã thấy sót cho mái tóc xinh đẹp của cô. Không kiềm lòng được, chú đứng dậy đi lại phía sau cô cản việc cô làm hư tóc của mình lại rồi nói:
"Để chú buột lại cho, con làm thô bạo như vậy thì tóc sẽ hư hết đó."
Nói rồi, chú tháo sợ cái buột tóc to đó đi rồi xõa thẳng mái tóc của cô xuống nhẹ nhàng thắt tóc lại. Hành động dịu dàng này của chú khiến cho cô có chút hơi ngại, cô ngồi đó không biết phải nên làm gì cả. Chỉ một lát sau chú đã thắt xong một bím tóc đuôi tôm dài rất khéo léo, chú cầm lấy đuôi tóc cuối cùng rồi nhỏ giọng nhỏ cô:
"Con có dây buột tóc nào nhỏ hơn không?"
Giao Giao ngay lập tức lục lội túi xách của mình rồi đem ra một chiếc hộp nhỏ mở nắp đưa cho chú:
"Đây, trong đó có nhiều lắm, chú thích kiểu nào thì lấy kiểu đó."
Chú nhìn vào chiếc hộp đó, bên trong nào là kẹp tóc, dây buột rất nữ tính, chú chọn cho cô một sợi dây tóc có hình hoa cúc họa mi xinh xắn và một chiếc kẹp tóc có hình đám mây. Xong việc chú liền vui vẻ ngắm nhìn thành quả của mình rồi kéo cô đứng dậy xoa mấy vòng, kiểu tóc đó cùng với bộ váy trắng trong trẻo khiến cô như một nàng thơ trong sáng bước ra từ trong truyện vậy. Chú Kính ngắm cô mãi mà không thấy chán quên luôn luôn việc mình đang nhìn cô chằm chằm. Cứ bị nhìn chằm chằm khiến cô rất ngại, không biết nên làm thế nào nên cô đành gạt tay chú khỏi vai mình, nói:
"Chú làm gì nhìn tôi hoài vậy? Đẹp lắm à?"
Chú gật đầu trêm môi nờ một nụ cười rất hạnh phúc:
"Đẹp lắm, chú đang nghĩ con có phải là tiên nữ không đây."
Cô bật cười ngượng ngùng xoay lưng lại:
"Chú nói quá, tôi có đẹp được vậy đâu."

Chú thấy lòng mình như nở hoa, đây là hồi xuân sao? Chú muốn mình trở về ngày trai trẻ để tung tăng cùng cô cất bước trên phố, muốn hái hoa cài lên tóc cô rồi cùng cô nằm trên bãi cỏ xanh mát ngọt ngào bên nhau. Bước tới một bước, chú khẽ chạm lên tóc cô mà cảm thán:
"Con gái thật đáng yêu quá! Giá như chú một đứa con gái chú nhất định sẽ muốn nó xinh đẹp như vậy. Ngày nào chú cũng sẽ thắt tóc cho nó, cho nó mặc những chiếc váy thật xinh đẹp.
Nghe câu này cô liền quay người lại, hai người họ lập tức đứng sát bên nhau, cô ngước mắt nhìn chú rồi mỉm cười nói:
" Nếu không có con gái thì chú vẫn có thể thắt tóc cho tôi mà. Tôi cũng thích thắt tóc lắm chỉ là không biết thắt mà thôi. "
Ánh mắt chú đầy mê đắm nhìn vào mắt cô, bàn tay không tự chủ bất giác đặt lên eo kéo cô và gần mình. Cảm giác được tình ý rõ ràng trong hành động và ánh mắt của chú cô không chút ngần ngại cũng hùa theo chú mà làm:
" Vậy sau này chú sẽ thắt tóc cho con, chú rất giỏi những việc thế này kiểu nào cũng làm được cả. "
" Thế thì sau này chắc tôi sẽ xinh đẹp hơn nhờ chú đó. Hôm nào chú đi làm về á, có thể mua cho tôi một bộ váy mới không? Tôi muốn một chiếc váy màu xanh nước biển nhạt, phong cách đáng yêu một chút để sau này tôi mặc cho chú xem. Chú có thích tôi mặc những chiếc váy như thế không? "
" Thích chứ, con mặc gì chú cũng thích cả, tất cả những thứ của con chú đều thích. "
" Chú biết ăn nói thật đó, nếu cái gì cũng thích vậy là chú thích tôi rồi phải không? "
Lần này nhận được câu hỏi chú không dè chừng hay lấp lửng gì nữa mà quyết nói thẳng lòng mình ra luôn, chú gật đầu:
" Phải, nhưng không chỉ là thích.
Cô mỉm cười nhón gót cử chỉ vô cùng đáng yêu rồi ôm lấy eo chú, nhí nhảnh nói:
"Vậy tôi không linh cảm sai rồi, chú thật giỏi giấu giếm đó."
"Con biết trước rồi sao?"
"Biết rồi."
"Thế con nghĩ sao về chú?"
"Chú thử nghĩ xem. Tôi bảo chú trong năm nay cưới tôi mà chú còn hỏi nữa.. Tôi không muốn sinh con cho Gia Nguyên, tôi thà ở bên chú vui vẻ với nhau sống cả đời cho dù không có con cháu cũng được, khi nào muốn thì có thể nhận con nuôi mà."
Lòng chú Kính như vừa được thêm vào chút hương vị nồng nàn mới, tim chú đập rất nhanh, vui mừng và hạnh phúc là cảm giác lúc này của chú, đôi môi thiếu thốn những nụ hôn đó lại lần nữa chủ động hôn cô, cô không phản kháng vì chỉ là chạm môi nhau nhẹ nhàng. Hôn môi xong chú liền hôn lên trán cô và nói:
"Cảm ơn vì con không xa lánh chú, chú cứ tưởng khi nói ra tình cảm trong lòng con sẽ sợ chú."
"Chú có gì mà sợ, chú là người chính chắn đàng hoàng nên tôi tin chú sẽ khác."
"Chú đàng hoàng sao? Chuyện hôm đó trên sofa.."
"Chuyện đó hả? Tôi nhớ ra là mình uống rượu say rồi cởi quần áo để ngủ vậy mà mở mắt ra thấy chú còn lớn tiếng với chú nữa. Tôi phải nói xin lỗi với chú."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.