Chương trước
Chương sau
Nghe đến đây, chú Kính bỗng ngộ ra gì đó, chú bật cười nhìn cô gái vừa hỏi:
"Tôi thật sự đã già rồi, đeo kính áp tròng mà cũng không nhìn ra cô đây là thư ký của bà Tấn, chúng ta là người một nhà, có câu hỏi gì cứ trực tiếp gặp mặt tôi mà hỏi, tại sao lại phải chen lấn đông người như thế."
Cô gái nở nụ cười đầy ẩn ý:
"Được, chúng tôi sẽ tạm thời không hỏi câu này, tôi đoán chắc là ông cũng biết câu hỏi là gì, mong là một ngày nào đó không xa ông có thể cho chúng tôi một câu trả lời."
Chú Kính gật đầu mỉm cười. Cứ tưởng mọi việc đã êm đẹp thì bất ngờ lại có một người nam đứng lên nói lớn:
"Chúng tôi vẫn chưa tin ông chủ tịch và cô Giao yêu nhau, một chiếc cà vạt hồng giống màu váy là không đủ, ông phải làm gì để chứng minh đi!"
Chú Kính rất bất ngờ trước sự dũng cảm của anh chàng đó, vừa định quay sang hỏi thư ký nhưng còn chưa mở miệng thì thư ký đã nói: "Anh ta là trợ lý của ông Tấn, xem ra bên họ muốn gây sự với chúng ta rồi."
Mặt chú lúc này liền nghiêm lại, chú hít một hơi đầy, đáp lại lời người nam:
"Chứng minh thế nào đây?"
Người nam liền nói: "Nếu ông ở ngay trước mặt mọi người hôn người yêu của mình thì chúng tôi sẽ tin."
Nghe lời đó, Gia Nguyên liền bật người đứng dậy, Giao Giao cũng thừa biết mình không thể nên cũng rất bối rối. Chú Kính đứng suy nghĩ hồi lâu, biết rằng ông Tấn nghi ngờ câu trả lời của mình nên mới cố tình làm khó. Không khí trong họp báo trở nên rất căng thẳng, trong khí đó Gia Nguyên đã sắp không chịu được nữa rồi, cậu liếc mắt nhìn chú Kính. Đúng lúc này chú Kính cũng liếc mắt nhìn sang Giao Giao nhưng lại bắt gặp ánh mắt của cậu, đoán được cậu đang rất phẫn nộ chú không dám làm thêm gì khác, chú bèn tìm cách thoái thác với phòng viên, cười nói:
"Tôi năm nay cũng đã gần 40 tuổi, những chuyện thân mật trước mặt mọi người làm sao có thể làm được. Tôi đã nói đến vậy mà mọi người vẫn không tin thì đành chịu, thời gian sẽ cho mọi người đáp án."

Nói xong, chú Kính định ngồi xuống cho qua chuyện này nhưng người trong họp báo quyết không cho qua cứ liên tục thúc giục. Lúc này từ trên xuống dưới ai cũng thấy khó xử, bà Khánh thấy nếu không làm thì sẽ không dịu được lòng họ nên bà ta quay lại nói nhỏ với thư ký đứng sau lưng mình, thư ký nghe xong liền âm thầm truyền tin cho Giao Giao. Không biết là họ nói với nhau điều gì nhưng trông cô có vể rất sốc. Nhận được tin xong cô liền quay lại kéo miro lại gần nhưng mặt mũi thì lại rất gượng gùng, khó khăn lắm mới cất giọng nói được:
"Mọi người, xin mọi người bình tĩnh. Tôi biết là mọi người cần có bằng chứng mới tin chúng tôi. Nhưng mà mọi người cũng biết rồi đó, Gia Kính rất rụt rè nên sẽ không dám hôn. Nếu anh ấy đã không thể chủ động thì tôi phải ra tay chứng minh thôi."
Nói rồi, Giao Giao đứng dậy đi luôn ra sau ghế rồi đến chú Kính đang ngồi. Thấy cô đến gần tim của chú như sấp nổ tung, chú run cầm cập đi cầm chai nước xuống uống cho bớt run nhưng kết quả vừa đưa lên miệng thì đã đổ nước tràn hết ra quần áo, đám phóng viên được một trận cười rầm rộ suýt run chuyển cả phòng họp báo. Tuy bây giờ Giao Giao rất ngại nhưng vẫn phải diễn cho tròn vai, thấy chú bị ướt áo nên cô nhân cơ hội kéo chú đứng dậy, ngay lúc đó đột nhiên miro trên bàn trở nên rất hút âm, tiếng thở của chú Kính cũng bị nó thu vào làm cho cả hai giật mình tròn mắt nhìn nó. Cái này thật quá sốc rồi, cô còn định nói nhỏ với chú là hôn giả thôi nhưng giờ thì làm sao nói được nữa. Lỡ phóng lao thì phải theo lao, cô cầm khăn giấy trên bàn lau chỗ ướt cho chú rồi lấy hết can đảm nói một câu thân mật:
"Anh làm gì mà run thế hả, có phải lần đầu tiên hôn đâu? Bây giờ em đứng trước mặt anh rồi, anh muốn để em phải chủ động sao?"
Chú Kính sắp chịu không nổi áp lực rồi, nhưng chính vào lúc này cô lại nhìn chú với ánh mắt đầy tình ý như vậy chú cũng là đàn ông nên cũng khó lòng mà không xao xuyến. Thôi thì mồi ngon đã tới miệng phải ăn trước rồi chuyện sau này từ từ tính, chú ngay lập tức lấy dũng khí trao cho cô đôi môi hai mươi năm chưa chạm vào bất kỳ người phụ nữ nào. Đặt môi lên môi cô rồi chú lại không kiềm chế được mà hôn sâu, cả phòng họp báo như ngừng thở xem họ hôn, Gia Nguyên thì cúi đầu không dám nhìn. Nụ hôn kéo dài chừng một phút, Giao Giao thấy đủ rồi nên đẩy chú ra ai ngờ chú còn đang muốn hôn tiếp, hai người kẻ đẩy ra kẻ lại mê đắm không biết gì làm mọi người ở đó không nhịn được cười, cả ông Tấn nhìn xong cũng cười tít mắt. Giao Giao phải mất khá nhiều công sức mới đánh thức được chú Kính, lúc nhận ra bản thân đi quá xa rồi chú liền dừng lại, mặt chú ngố ngố gãi đầu giống như con nít vậy, hai người nhìn vào mặt nhau ai cũng ngại ngùng. Chợt lúc này có tiếng vỗ tay ầm âm lên, chú theo phản xạ quay xuống nhìn mọi người ở dưới, thấy đông người nhìn mình chú lại đỏ mặt vội kéo Giao Giao lên che mặt mình đi. Trời ơi chú Kính cũng quá sức đáng yêu rồi, hình ảnh đó được chụp lại, có người quay thành đoạn clip, bây giờ thì ai cũng tin là họ đang yêu nhau. Riêng Gia Nguyên không chịu nổi nữa nên âm thầm rời khỏi họp báo.
Lát sau, buổi họp báo coi như đã kết thúc, Giao Giao bị đẩy đi trả lời phỏng vấn, phóng viên cũng rất tò mò về cô nhưng cô bây giờ vẫn nhớ vẻ mặt khi hôn của chú Kính nên cứ đỏ mặt không nói được lời nào cả. Lúc này đây cô sánh một trăm nụ hôn của Gia Nguyên cũng không bằng một nụ hôn này của chú ấy, chưa bao giờ cô hôn một ai mà để lại cảm xúc mãnh liệt như vậy cả. Lòng cô bây giờ nao nao, có lẽ tình năm xưa quay về rồi. Đáng tiếc là nó về quá muộn để cô lạc lỏng bao năm. Người mình từng thích cho dù đã có thời gian cố quên nhưng chắc gì đã quên được hết. Có lẽ tim đã lại cháy rực, thật may vì nó không ngày càng lạnh đi..
Sau khi họp báo kết thúc một chừng 10 phút, Gia Nguyên quyết đi tìm chú Kính quyết nói cho ra chuyện, Giao Giao cũng có sợ cậu gây chuyện với chú nên trả lời phóng viên thật nhanh rồi cũng vội bước tìm họ.
Một lúc sau, cô tìm được Gia Nguyên đang đi vào hành lang nhà vệ sinh nên đuổi theo. Lúc cô chạy tới, khi ấy chú Kính vừa trong nhà vệ sinh nam bước ra, chú con chưa biết rồi trăng gì thì đã bị Gia Nguyên đấm cho một cái vào mặt làm chú loạng choạng suýt ngã, cậu đang tức giận đến mức đỏ cả mắt không để chú đứng vững lại được và cũng chẳng khiêm dè gì mà đi tới túm lấy cổ chú Kính ép vào tường:
"Bác cố tình lừa tôi có phải không? Có phải bác muốn giành Giao Giao với tôi không? Bác mau trả lời cho tôi!"
Giao Giao đi theo phía sau thấy tình hình không ổn liền vội chen vào kéo Gia Nguyên ra, đẩy cậu vào tường đối diện, cô hét lên:
"Anh làm cái gì vậy hả? Cả bác của mình anh cũng không kiêng nể sao?"
Cậu trừng mắt nhìn cô:

"Em bệnh vực bác ấy mà không bênh vực anh hả? Hai người rõ ràng là đã có bàn trước với nhau, chỉ có mình tôi là không biết. Em có biết giữa họp báo mà thông tin ra chuyện đó thì hậu quả sẽ thế nào hay không? Chúng ta.. anh và em mới là vợ chồng hợp pháp, tại sao bây giờ trong mắt người ngoài anh lại phải làm cháu chồng của em? Em biểu anh làm sao mà chịu nổi đây hả!"
Cùng lúc đó, chú Kính vẫn cố giữ thái độ bình tĩnh, chậm rãi chỉnh cà vạt lại rồi từ tốn nói:
"Tất cả đều là vì quyền thừa kế sau này của con mà thôi."
Gia Nguyên đảo mắt sang chú Kính: "Vì tôi? Nếu bác lo thân phận của Giao Giao sẽ làm ảnh hưởng tới tôi vậy thì tại sao chị ấy không làm ảnh hưởng tới chú?"
Chú Kính trả lời: "Bác đã có chỗ đứng rất vững chắc, hơn hết, bác không phải là người sẽ tạo ra thế hệ thừa kế tập đoàn tiếp theo nên không bị ảnh hưởng. Trái lại là con, về lâu về dài con muốn đứng vững trên chiếc ghế chủ tịch thì phải có một người chống lưng, người đó nhất định phải có gia thế ngang hàng với chúng ta, con cháu của hai đứa sinh ra cũng sẽ không bị người khác khinh thường. Vì sự nghiệp của con và vì tập đoàn của chúng ta, bác không thể không làm như vậy."
"Cho dù có thế nào thì bác cũng không được hôn vợ của tôi! Bác là đồ tồi."
"Ai bảo Giao Giao sẽ là vợ của con? Đăng ký kết hôn nhưng chưa chắc con đã danh chính ngôn thuận có được. Người con nên coi là vợ nên là người mà bà đã sắp xếp."
Gia Nguyên nghe tới đây thì bỗng ngộ ra gì đó, cậu bước đến gần chú Kính một bữa, khẽ giọng lại hỏi:
"Ý bác là chị ấy đã đăng ký kết hôn với con nhưng vẫn không phải vợ con mà sẽ là một người khác? Người đó là ai? Có phải bác và bà ta đã sắp đặt hết cả rồi không?"
Chú Kính gật đầu: "Phải, người này con sẽ sớm gặp thôi. Còn bây giờ, nếu con muốn chiếc ghế chủ tịch thì phải chấp nhận chọn, một là công khai chuyện kết hôn với Giao Giao và con sẽ mất quyền thừa kế, hai là im lặng giấu kín chuyện kết hôn âm thầm sinh con đẻ cái cùng người mình yêu, sau đó con của hai đứa sẽ có thể làm người thừa kế đời kế tiếp một cách danh chính ngôn thuận."
"Nếu con kết hôn với người mà chú sắp đặt thì Giao Giao phải thế nào? Làm sao con của chúng con có thể trở thành người thừa kế trong khi cô gái kia.."
"Con không cần lo, mọi chuyện đều đã nằm trong dự tính. Khi nào con và cô gái kia kết hôn, bác và Giao Giao cũng sẽ kết hôn để cho mọi người không nghi ngờ. Sau đó hai con vẫn có thể bên nhau và sinh con, bác sẽ có cách để con của hai đứa danh chính ngôn thuận nằm trong danh sách người thừa kế. Con hãy lựa chọn đi, con muốn mất hết hay là muốn có tất cả?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.