Chương trước
Chương sau
Vừa biết Gia Nguyên đã biết hết mọi chuyện, Giao Giao không muốn rước họa vào thân nên cô vội chối cãi:
"Chị không có, chị cũng rất muốn sớm kết hôn mà!"
"Muốn kết hôn sao chị lại tỏ thái độ lạnh nhạt với tôi ngay trước ngày cưới như vậy? Cái cái chân nữa, rõ ràng là chị cố tình ngã, không có lý do gì nửa đêm chị lại đi xuống lầu cả, bình thường chị ngủ như chết ấy!"
Giao Giao nghe xong đang bình tĩnh cũng phải bối rối, cô sợ Gia Nguyên sẽ đổ hết việc lên đầu mình thay vì phải tìm bà Khánh hỏi cho ra lẽ. Lo mình nhận phần thiệt, cô lại dùng khả năng diễn xuất bất bại của mình ra để thoát thân. Vừa chớp mắt một cái nước mắt của cô đã chảy xuống, bộ dạng đáng thương khóc:
"Là do bà cậu ép chị, nếu tối đó chị không cố ý ngã thì bà cậu sẽ không tha cho chị."
Gia Nguyên chưa kịp làm gì đã dính bẫy, thấy nước mắt cô rơi ánh mắt cậu mất ngay bảy phần nóng giận, nhỏ giọng lại:
"Là bà nội ép chị?"
Giao Giao biết mình lại thành công nên rất đắng ý, cảm thấy cơ hội chia rẻ tình cảm bà cháu của họ không còn lúc nào tốt hơn lúc này nữa, cô lập tức dùng khổ nhục kế xà vào lòng Gia Nguyên rồi khóc lóc to hơn tỏ ra đáng thương:
"Tất cả đều do bà cậu ép chị cả, thật ra nếu không vì bà cậu ép người quá đáng chị cũng sẽ không trốn đi cùng bạn trai đâu. Chị đúng là có thích anh ta nhưng chị vẫn yêu cậu hơn cậu có biết không?"
Đến đây cậu liền lập tức sa sâu vào lưới, lòng cậu không còn cơn nóng giận nữa, cậu thả lỏng tay của mình ra theo sự mềm mỏng của con tim mà dần bình tĩnh lại:
"Chị nói vậy là sao? Tại sao do bà nội chị mới trốn đi?"
Cô thút thít khóc tự bịa ra chuyện kể khổ:

"Đám cưới được tổ chức chị mới là người trông đợi nhất, chị đã đợi từ lúc cậu còn nhỏ lận kìa. Lúc mà cậu 17 tuổi chị đã ngõ ý xin bà cậu về chuyện cho chúng ta kết hôn nhưng bà không cho, chị cố đợi đến lúc cậu tròn 18 tuổi rồi xin thêm một lần nữa nhưng kết quả vẫn vậy. Bà cứ bắt chị phải có thai trước mới được cưới. Nhưng cậu nghĩ đi, bà kêu như vậy khác gì cho người ta mắng mỏ chỉ ăn cơm trước kẻng. Bởi vì bị áp lực từ bà quá lâu, chị không chịu nổi nên mới không muốn từ chối người đàn ông khác vì chỉ khi ở bên người đó chị mới thấy mình mới là con người, chị ở bên cậu hết lòng vì cậu nhưng cũng chỉ là một cái máy đẻ mà thôi. Hic.. Cậu thì luôn nghe lời bà, chị bị bắt nạt cũng không bênh vực, đương nhiên chị sẽ đi theo một người biết bảo vệ cho mình. Nhưng lúc trốn đi chị nào có vui vẻ gì, chị vẫn nhớ tới cậu vẫn hi vọng cậu lên tiếng vì chị một lần, nếu như không phải vị xung quanh cậu có quá nhiều sức ép thì chị cũng sẽ không rời đi, hic! Cậu không hề yêu chị, cậu coi thường chị cũng như bao người xem thường chị mà thôi! Huhuhu.."
Lời nói dối trắng trợn của cô vậy mà đã lấy được lòng tin của Gia Nguyên, cậu ta phút chốc nhận ra sự vô tâm của mình mới đẩy cô xa dần, không nén nổi cảm giác tội lỗi và đau lòng cậu ôm chặt lấy cô, đôi mắt đỏ hoe nhìn cô có lẽ chưa bao giờ thấu hiểu như vậy:
"Em đã hiểu rồi, đều do em không tốt, không quan tâm đến chị vì quá tin tưởng và kính trọng bà nội nên mới để chị chịu khổ. Trước giờ em vẫn nghi ngờ tình yêu của chị mà không biết rằng đều là lỗi của mình, em sẽ không để chị mất lòng tin ở em nữa đâu."
Giao Giao lén cười, cô nhụi đầu mình thật sâu trong lòng cậu tạo cảm giác mình nhỏ bé cần được chở che rồi tung ra đòn chí mạng đánh thẳng vào lòng tự tôn đàn ông của cậu:
"Chỉ biết nói mà không làm gì có ích gì chứ! Cả người mình yêu cũng để cho người khác chà đạp thì còn đáng làm đàn ông sao? Suốt ngày luôn tin tưởng nghe lời bà nội như vậy, chị thấy cậu cũng như trước, mãi mãi là đứa con nít mà thôi! Chị cần một người đàn ông làm chồng chứ không cần một đứa con nít. Theo chị thấy cậu vẫn nên nghe lời bà nội, không có bà cậu chẳng còn thứ gì trong tay đâu."
Lời của cô vừa mềm nhẹ vừa như một mũi tên khiến Gia Nguyê bị đả kích rất lớn khi nghe cô nói như vậy, bản lĩnh của một người đàn ông khiến cậu không thể không để vào tai, cậu càng quyết tâm chứng minh mình đủ khả năng làm chủ và quả quyết nói:
"Em sẽ không bao giờ để chị phải chịu khổ nữa, em sẽ chứng minh cho mọi người thấy em đủ khả năng để cho chị hạnh phúc cả đời."
Nói xong câu này dường như đầu cậu lóe lên một ý tưởng, không mắc quá nhiều thời gian đắng đo, cậu kéo Giao Giao đi thật nhanh. Giao Giao không hiểu chuyện gì, cô luôn miệng hỏi nhưng cậu không đáp lại cho tới khi hai người đi tới trước ô tô cậu cũng không thèm nói gì mà đẩy cô vào trong đến lúc xe chạy đi rồi cô lại hoang mang hỏi lại lần nữa nhưng lần này đã rất sợ hãi:
"Cậu đưa chị đi đâu vậy? Đừng nói là đi gặp bà nội nói chuyện nha? Bà ta sẽ giết chết chị nếu biết là chị nói cho cậu đó!"
Gia Nguyên dường như đang rất mất bình tỉnh, cậu nắm lấy tay cô thật chặt như đang sợ cô sẽ chạy mất:
"Chúng ta không đến tìm bà nữa, chúng ta đến ủy ban thành phố."

"Đến đó để làm gì?"
"Đăng ký kết hôn.."
Giao Giao hoang mang hất mạnh tay cậu ra ngay lập tức, làm đám cưới với cậu đã là đáng sợ nhưng đăng ký kết hôn còn đáng sợ hơn gấp trăm lần:
"Cậu bị điên à! Tôi không muốn làm!"
"Tại sao lại không muốn làm? Không phải chị nói yêu em sao? Bà nội không cho đám cưới thì chúng ta đăng ký kết hôn trước, làm xong rồi bà nội muốn không cho cưới cũng không được."
Giao Giao sợ hãi lắc đầu, cô chỉ muốn chiếc xe dừng lại ngay lập tức, nước đi này của Gia Nguyên cô vẫn chưa lường tới. Biết không có cách nào cản cậu, cô chỉ còn cách thoái thác việc cái chân đang bị bông gân giả vờ đau đớn la lên:
"A! Hình như chân chị lại đau rồi! Mau dừng xe lại đi, chị muốn về nhà!"
Thấy cô bị đau cậu kéo chân cô lên xoa bóp nhưng ý định trong đầu thì không bỏ. Giao Giao bỏ công năn nỉ hết cách trên đường đi đến cuối cùng vẫn không giúp được chuyện gì mà trái lại còn làm cậu tức giận nghi ngờ lời nói yêu thương mới nãy của cô, cô không có cách nào khác lại bèn tìm lý do xoa dịu cậu, ưng thuận cùng cậu ký vào tờ giấy kết hôn trói buộc cuộc đời chính mình. Vì khó khăn lắm cô mới có cơ hội tốt để chia rẻ tình bà cháu của cậu nên nhất quyết không thể làm lỡ, cô đành nén lòng hận thù ghét bỏ đối với cậu để nắm bắt cơ hội trả thù sau này, phen này coi như cô tự chôn chân mình cũng là mở lối cho tương lai. Mặc dù biết nhìn cho đại cuộc nhưng cô cũng còn hoang mang rất nhiều, trong xe cô không ngồi yên được. Chưa để cô ổn định tinh thần thì xe đã dừng trước cổng uy ban thành phố, Gia Nguyên liền kéo cô ra khỏi xe bước chân vào trong. Bên trong cơ quan làm việc, cô bị buộc phải đưa giấy tờ tùy thân cần thiết, cảm giác kh làm các thủ tục, khai báo rồi kí tên đối với cô vừa quá đáng sợ lại vừa mơ hồ. Chớp mắt một cái tiếng đống dấu làm cô giật mình bừng tỉnh nhưng khi ấy mọi chuyện cũng đã xong, Gia Nguyên đỡ cô đứng dậy rời khỏi trụ sở. Chưa bao giờ cô cảm thấy bầu trời đen tối như hôm nay, cầm trên tay giấy hẹn lấy giấy đăng ký kết hôn mà lòng cô như tan vỡ. Bước ra tới cổng, cô không trụ nổi mà ngất đi, mọi người trong trụ sở và Gia Nguyên được một phen hoảng hốt. Ngay sau khi ngất xỉu cô lập tức được đưa đến bệnh viện, hôm nay quả là một cú sốc với cô, trở thành vợ chồng hợp pháp với người mình ghét nhất làm sao mà không ngất đi cho được!
* * *
Trong bệnh viện, sau khi nhập viện Giao Giao liền được sơ cứu và tỉnh lại sau đó không lâu, nhưng cô chưa nói được lời nào thì lại ngất tiếp, Gia Nguyên thấy vậy liền lo là cô bị bệnh nặng nên cho cô làm hết tất cả các kiểm tra không sót cái nào nhưng kết quả các cơ quan khác đều rất bình thường ngoại trừ phổi là có bệnh từ trước. Khi thấy cô hôn mê mãi không tỉnh, một nữ bác sĩ hỏi cậu về lý do cô bị ngất, cậu thành thật kể ra sự việc, nghe xong nữ bác sĩ liền nói:
"Có lẽ việc đăng ký kết hôn khiến cô ấy bị sốc nên mới ngất đi, đợi một thời gian cho cô ấy chấp nhận thì tự khắc sẽ tỉnh lại."
Gia Nguyên nghe không hiểu nổi lời đó, cậu vốn nghĩ Giao Giao cũng muốn đăng ký kết hôn vì ban đầu là cô nói yêu mình, cậu tức giận cho rằng nữ bác sĩ ăn nói hồ đồ nên quyết định đưa cô về nhà tự gọi bác sĩ riêng của gia đình điều trị. Tối đó về đến nhà thì Giao Giao đã tỉnh lại nhưng cô không nói gì cũng không chịu ăn gì cả, vẻ bên ngoài của cô như người đã chết, trong lòng cô thì chua xót than trời: "Tại sao tôi chỉ vừa nói dối mấy câu mà ông lại đối xử tàn ác với tôi như vậy hả ông trời? Làm đám cưới có khi còn đỡ hơn, ít ra sẽ làm giấy kết hôn giả. Bây giờ thì tốt rồi, trực tiếp đi đăng ký kết hôn, sau này có muốn ly hôn cũng sẽ vướng víu đủ thứ, có quỳ xuống quỳ lạy thì cậu ta cũng không chịu ký tên vào. Đời này của tôi coi như bỏ rồi! Khốn nạn thật mà! Số má gì sống tiếp nổi nữa hả! Hu hu hu.."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.