Chương trước
Chương sau
Một chuyến bay vừa đáp xuống, chẳng mấy chốc sau đoàn hành khách lần lượt bước xuống mấy bay, trong số những người khách bình thường đó có một cô gái từ đầu đến cuối đều rất gây chú ý, đó chính là Giao Giao. Cô đeo kính râm với mái tóc ngắn cắt một cách tùy tiện, lỏm chỏm, ăn mặc cũng không được tươm tất chỉ thấy khoác một chiếc áo khoách đen dài qua đầu gối, giày thì lấm bẩn trong dáng đi sợ sệt rất đáng thương. Đi bên cạnh cô là một đoàn vệ sĩ người mặc áo vest đen đeo kính râm đen vẻ mặt rất hung dữ. Vừa ra khỏi sân bay, cô gái liên tục bị đẩy đi thật nhanh, cô vừa đi vừa muốn ngoáy đầu nhìn lại nhìn nuối tiếc gì đó nhưng chỉ kịp liếc mắt lại nhìn sân bay lần cuối sau đó liền bị kéo lên một chiếc xe ô tô sang trọng, rồi bị đưa đi. Trong xe, cô mở kính râm ra, gương mặt cô thanh thoát, xinh đẹp, đôi mắt đen to tròn cùng chiếc mũi cao, đôi môi căng mọng khiến cho nét đẹp của cô cực kỳ thu hút nhưng cũng không kém phần gai gốc mạnh mẽ. Gương mặt xinh đẹp tựa như một nàng công chúa của cô lại có một vết bầm tím ở xương gò má, trông cô cũng có vẽ rất buồn, cô không nói, không cười, chỉ im lặng nhìn qua cửa kính xe, trong ánh mắt chứa đầy ưu tư phiền não.
Sau một lúc, chiếc xe chở cô thẳng về biệt thự nhà họ Tăng, cô bị kéo khỏi xe một cách không hề tự nguyện. Đặt bước chân đầu tiên vào căn biệt thự này, cô tỏ ra sợ sệt như nhìn một thứ ám ảnh, dáng người cô cúi đầu, kính cẩn, khiêm dè chậm rãi bước đi. Từng bước cô bước vào đều có người đang nhìn cô, mỗi ánh mắt đều khiến cô không thể ngẩng mặt nổi. Vừa vào được bên trong, một giọng nói quen thuộc đến ám ảnh bỗng vang lên, đó là giọng của Bà Khánh, người phụ nữ trước giờ khí chất đều nghiêm nghị, ăn mặc lộng lẫy, quyền lực đứng từ trên lầu cao cất giọng:
"Về rồi thì nhanh chân về phòng, cố tình đi chậm để ai xem hả?"
Cô ở bên dưới kính cẩn cúi đầu càng sát, hai chân vội sải bước thật nhanh nhưng đôi mắt lại hiện lên mấy phần căm ghét không phục. Cuối cùng, khi cô đi lên lầu thì nữ quản gia trong nhà bước đến trước mặt cô, nói với giọng ra lệnh:
"Vào phòng cậu chủ, chờ cậu ấy đi học về, quần áo tôi đã chuẩn bị hết cho cô rồi."
Cô không dám cãi lời chỉ có thể cúi đầu nghe theo. Cô đi vào căn phòng đó, trên bức tường phòng có một tấm ảnh của cô, trên kệ cũng có ảnh cô. Ở trên giường đặt một bộ đồ ngủ gợi cảm màu đỏ, cô cầm bộ quần áo đó thở dài tiếc thương cho bản thân mình, đến thời khắc này cô chẳng còn biết bản thân sống để làm gì nữa, nếu không phải vì chịu ơn người ban cho cô cái tên Trần Giao Giao thì cô cũng cần phải đến ngôi nhà này để bán cả cuộc đời trả nợ.
* * *
Bộ áo ngủ gợi cảm đó cô đã thay xong, trong căn phòng ngủ rộng rãi, sang trọng và xinh đẹp này, Giao Giao đứng lẻ loi, ánh mắt trầm ngâm nhìn về phía cửa sổ rồi lẳng lặng ngắm mình trong gương ngay bên cạnh, trông cô càng buồn. Bấy giờ ngoài phòng bỗng có tiếng nhắc nhở:
"Cậu chủ đi học về rồi!"
Giao Giao vừa nghe thấy liền nhắm mắt lại, gương mặt hiện lên vẻ chua xót như đang không muốn chấp nhận một hiện thực nghiệt ngã.
Vài tiếng bước chân đến gần, bên ngoài lại có tiếng gõ cửa, giọng một thanh niên trẻ khẽ hỏi:
"Chị à, chị cho em vào được không?"
Cô tỏ ra chán nản bước lại mở cửa mời người đó đi vào. Cánh cửa mở ra, hình dáng chàng trai cao to, vạm vỡ mang một vẻ đẹp lạ đầy quyến rũ với đôi mắt màu nâu nhạt, tóc hơi nâu nhạt, khuôn mặt góc cạnh đầy nam tính. Gia Nguyên giờ đã trưởng thành, cậu đứng trước lối phòng vai cậu ta vẫn đeo balo, vẫn mặc đồng phục, năm năm qua vẫn là cậu có nhiều thay đổi hơn hết. Nhìn thấy Giao Giao mở cửa, cậu ta nở một nụ cười rạng rỡ như hoa, nắm lấy tay cô ngay lập tức, vui mừng nói:
"Cuối cùng chị cũng về rồi, em nhớ chị lắm đó! Sau tự dưng bị lại bỏ trốn vậy hả? Chị có biết em tìm chị suýt chút là phát điên lên không?"

Giao Giao kéo tay mình lại, gương mặt đau khổ, cô cúi nhẹ đầu, vờ cười trong nghẹn ngào đáp lại:
"Giả vờ gì nữa chứ, đều biết hết cả rồi, không cần diễn đâu."
Gia Nguyên mỉm cười với một nét mặt tưởng chừng như ngây thơ nhưng lại đầy ẩn ý. Ngay sau đó, Gia Nguyên định nắm tay cô để đi vào trong, nhưng cô liền tránh né không muốn để cậu chạm vào, rồi nhanh chân đi lại giường ngồi xuống chờ cậu tự đi đến. Bấy giờ mặt Gia Nguyên có hơi sượn lại, cậu cười thu tay lại nhưng trong lòng rất khó chịu. Tạm thời bỏ qua cho cô, cậu chậm rãi quay người đóng cửa lại, cậu cũng muốn đi lại giường nhanh giống cô nhưng thật khó khăn. Gia Nguyên đứng yên bảnh bao, đẹp trai, vạm vỡ đầy sức hút đến đâu thì khi nhấc chân bước đi mọi thứ đều bị tan vỡ phũ phàng đến đó. Gia Nguyên vẫn đi bước chân khập khiễng như ngày trước, dù tốc độ khá nhanh nhưng dáng vẻ đi nhìn là biết chân bị tật. Giao Giao nhìn cậu bước đi tỏ vẻ không vừa mắt, trong lòng đã định bỏ đi cho nhẹ lòng nhưng khi nhìn tới vết sẹo bỏng được che bởi một hình xăm trên vai mình cô lại bị thực tế kéo về. Đúng lúc cô đã dần chấp nhận mọi thứ sẽ diễn ra thì Gia Nguyên bỗng ngồi xuống cạnh cô, lấy trong ba lô đi học ra một chiếc vòng tay đính kim cương lấp lánh đưa cho cô:
"Em mua tặng chị đó, nhìn nó có đẹp không hả?"
Cô không cần nhìn tới, miễn cưỡng nói một câu:
"Đẹp lắm!"
Rồi tùy tiện cầm chiếc vòng đó ném qua một bên giường, hai tay cô lúc này bỗng nhiên đặt lên vai Gia Nguyên giữ chặt rồi nghiêm mặt lại. Cậu nhìn thấy nét mặt của cô như thế lại cười như đang có chuyện vui. Được chừng lát sau, Giao Giao sau khi đã suy nghĩ kĩ càng mới dám cất lời hỏi cậu một câu hình như đã muốn hỏi rất nhiều:
"Có phải hôm đó cậu đã nhìn thấy chị bỏ trốn phải không? Là cậu cố ý để chị đi có phải không?"
Gia Nguyên nắm hai tay cô đặt vào lòng mình, gương mặt đó bỗng trở nên đáng sợ chỉ vì một nụ cười ẩn ý:
"Cơ hội em cho chị, chị bỏ lỡ rồi.."
Giao Giao nhìn vào mắt cậu, khóe mắt rưng nước bởi vì trong lòng tức giận, cô cố gắng giữ bản thân bình tỉnh nhất mà tiếp tục hỏi cậu:
"Cậu vốn dĩ không muốn cho chị trốn đi, thế thì tại sao lúc chị đi cậu lại không cản?"
Gia Nguyên bình thản, đáp:
"Em chỉ muốn xem mặt thằnng khốn đó có gì hơn em mà chị lại từ bỏ em để theo hắn thôi. Bây giờ thằng đó chắc cũng không dám đến dành chị với em nữa. Đám người em sai đi ra tay hơi mạnh nhưng chị yên tâm, tiền viện phí của hắn em sẽ lo tất. Chỉ tiếc là em có thể để hắn tiếp tục sống nhưng mái tóc của chị thì đã vì hắn mà ra đi rồi, chắc phải lấy thứ gì đó của hắn để đòi lại thôi.."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.