Mấy hôm sau, Giao Giao lại tiếp tục lao vào làm việc để kiếm thêm tiền. Khoảng thời gian này cô đến trung tâm thương mại làm việc, nó đem lại cho cô tiền lương cũng kha khá, cộng thêm mấy công việc ban đêm ở quán bar khiến cô bận rộn đến mức không có thời gian ngủ. Vì lý do như thế mà từ sau hôm nói chuyện với Gia Nguyên xong cô không về nhà thêm lần nào nữa, lúc trước cậu còn có cơ hội gặp cô hai lần một ngày vào sáng sớm và nửa đêm, còn bây giờ hoàn toàn không thấy mặt mũi. Giao Giao đã say mê vào công việc và kiếm tiền trả nợ nhiều đến nổi chẳng để ý đến gì cả, vui chơi, thư giản cũng không hề có, đến cả mua một bộ đồ mới để mặc hầu như là không, cô chỉ mặc lại quần áo cũ hoặc tận dụng đồ cũ để biến nó thành những kiểu dàng khác để mặc, chính vì lẽ đó mà người ngoài nhìn vào chẳng ai nghĩ cô giàu có cả mà chỉ nghĩ cô là một người nghiện tiền mà thôi, bất kể công việc gì có thể kiếm tiền cô đều đã làm qua.
Một buổi trưa nọ, khi mà cái nắng của thành phố đầy ôi bứt đang tràn vào khiến người ta chỉ muốn đi ngủ trưa thì Giao Giao lại đang tranh thủ thời gian lau dọn bụi bặm cho một số món đồ ở trung tâm thương mại, lúc cô đang cẩn thận từng chút để dọn bụi thì đột nhiên ở phía sau có người lên tiếng:
"Lâu quá không gặp, không ngờ mày lại ở đây sao?"
Nghe giọng điệu quen thuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nua-doi-sau-la-ta-no-nhau/1151062/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.