Buổi tối, Tiêu Dận và Hạ Hi bị đưa tới một căn nhà rách, xung quanh bốn phía có tới mười sát thủ trông coi.
Căn nhà cũ nát này không chịu nỗi từng trận gió lạnh thổi vào, Hạ Hi bị đông lạnh tới mức răn run cầm cập.
Chân sau của Tiêu Dận quỳ xuống ngồi dựa vào tường, nhìn Hạ Hi đang ôm cánh tay đứng nhìn xung quanh ở cửa, anh vươn tay trái ra kêu cô, “Lại đây.”
Hạ Hi đi tới ngồi xuống bên cạnh anh, Tiêu Dận giang tay ôm cô vào vòng để sưởi ấm.
Tới gần tối mới xử lý xong miệng vết thương của anh, để tránh lôi lôi kéo kéo, Hạ Hi cũng chẳng giãy dụa.
Hai người cùng nhau khoác lên người áo khoác của anh, nhẹ nhàng rúc vào nhau.
“Nói cho em biết một chút đi.”
“Cái gì?”
Hạ Hi lấy khuỷu tay nhẹ nhàng chọt anh một cái.
Tiêu Dận nhắm mắt lại cười, “Em cái con nhóc này đã có thể bắt lưu manh rồi, sao còn không có tính người muốn bắt đại lão gia anh luôn hả?”
“Sao không nói cho em biết?”
“Chuyện anh đã nắm trong tay thì anh chắc sẽ làm được.” Tiêu Dận nặng nề thở dài, hình như muốn đẩy hết tất cả sự mêt mỏi ứ đọng trong ba năm này, sau đó mới nói về chuyện được Hình Cảnh Quốc Tế lựa chọn.
Mùa thu ba năm trước, Tiêu Dận vẫn như thường lệ tới trường thăm Hạ Hi. Lúc rời khỏi anh đã bị hai cảnh sát hình cảnh chờ sẵn ở trước trường dẫn đi.
Cuộc nói chuyện lần đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nua-doi-quen-thuoc/2835397/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.