Dận Chân chìm vào giấc ngủ trong tiếng hát của Phù Hoa. Chàng không biết bản thân ngủ từ lúc nào, nhưng chưa bao giờ bản thân chàng thả lỏng ngủ trước một người lạ như thế. Điều đó là tối kị của chàng. Cứ thản nhiên ngủ như thế thì không biết lúc nào đó sẽ bị ám sát ngay. Nhưng lần này là ngoại lệ duy nhất trong 24 năm cuộc đời của chàng.
Không biết vì lý do gì nhưng đó không phải là một điều tốt. Hơn nữa nó còn gợi nhớ đến cơn ác mộng đã hành hạ chàng bao nhiêu năm trời.Từ năm 10 tuổi,sau khi mẫu hậu mất vào hôm sinh thần của chàng, ngày nào chàng cũng mơ đến ngày hôm đó. Nhưng hôm nay cơn mơ đó đã có sự thay đổi.
Hôm sinh thần đó, chàng mặc bộ y phục mới mà mẫu hậu may cho màu xanh thiên thanh. Nó làm nổi bật nên gương mặt còn non nớt, nhưng những nét đẹp đã hiện ra rõ ràng. Không phải là gương mặt lạnh lùng trầm ổn,mang nhiều nỗi lòng của sau này, mà là gương mặt khôi ngô, tuấn tú,mang nét hồn nhiên tươi sáng. Cũng phải thôi, vì thời điểm đó, chàng vẫn là một đứa trẻ mang theo hoài bão lớn lao, sống trong sự yêu thương của mẫu hậu và sự kì vọng của Phụ hoàng. Khác với bây giờ, chàng một mình phải chống chọi với triều thần, với các hoàng huynh, hoàng đệ, và với cả phụ hoàng chỉ vì ngôi báu đó. Hơn hết là chàng phải trả thù,cho mối thù giết mẫu hậu năm đó, và cả bảo vệ Thập Tam đệ nữa.
Năm đó chàng vui vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nua-doi-phu-hoa/3586009/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.