Đang miên man suy nghĩ thì nàng thấy tiếng gọi ngoài cửa.
" tiểu Phù ơi, muội tỉnh rồi à " một cô gái nhỏ nhắn có vẻ ngoài nhẹ nhàng tinh nghịch, đáng yêu như đoá hướng dương - Phúc nhi, ôm chầm lấy nàng mà khóc.
" Buông muội ấy ra đi " - nói với Phúc Nhi.
" Muội thế nào rồi, còn sốt không " nói với nàng. Cô gái này nhìn có vẻ lạnh lùng như băng sơn mỹ nhân nhưng lời nói lại luôn quan tâm tới nàng.
" Muội không sao nữa rồi " nàng vừa trả lời vừa nhớ lại kí ức của nguyên thân. Hai người này vào cung sớm hơn nàng vài tháng. Lúc nàng mới vào cung bị xếp vào nhóm nha hoàn làm những việc nặng, vì thân thể nhỏ yếu thường xuyên không hoàn thành công việc, dẫn đến hay bị phạt, bị đánh, bị bỏ đói. May mà có Phúc nhi và Bích Nguyệt giúp đỡ mới tốt hơn. Mấy ngày nay nàng ốm, họ vừa phải làm việc của mình vừa phải hoàn thành công việc giúp nàng, nên thường xuyên tối muộn mới về. Lúc nào về họ cũng đến đây chăm sóc nàng, tiện thể mang theo chút đồ ăn thừa cho nàng.
Nghĩ đến đây hai mắt nàng đỏ hoe, ôm chầm lấy hai người mà khóc. Kiếp trước ở trại mồ côi toàn bị ức hiếp, lớn lên thì không có bạn bè gì hết. Lúc này nàng thầm cảm thấy may mắn vì có người quan tâm mình.
" Muội sao thế, sao mà khóc thế này " -Phúc nhi vừa bối rối vừa hỏi
" Hay muội đau chỗ nào " -
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nua-doi-phu-hoa/3585995/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.