Nghị Nhiên đã từng nói, thích nhìn đến hy vọng của tuổi trẻ, nhưng ánh sáng trong mắt Cố Thái, mặc dù rực rỡ, lại có một loại ảo giác làm người đau đớn.
Cô đang muốn mở miệng nói cái gì, Cố Thái từ ghế trên đứng lên, bộ dáng ngoan ngoãn mà theo Diêu Tuyển đi ra phòng học.
Nghị Nhiên yên lặng nhìn theo bóng dáng của cậu bé, luôn cảm giác có chỗ nào không thích hợp, rồi lại nhất thời không thể nói được, cô đi đến trên hành lang, xa xa mà trông thấy Diêu Tuyển nửa ngồi xổm xuống, nói chuyện với bọn trẻ ở trong bóng râm trên sân thể dục.
Lúc này có một bé gái, ngày thường chính là bạn tốt của Cố Thái, cô bé sợ hãi đi ra phòng học, đi đến trước mặt Nghị Nhiên, nhỏ giọng nói ở bên tai cô: " Cô Nghị ơi, là Hách Tử Dược ném hộp bút của Cố Thái, lúc trước bạn ấy còn làm hỏng dù của Cố Thái nữa!"
Tiếng nói non nớt của bé gái còn mang theo vài phần bất an: "Hách Tử Dược còn làm hỏng màu nước của cậu ấy, bạn ấy thường xuyên giơ nắm đấm với các bạn học khác, nhưng chúng em cũng không dám nói bạn ấy, bởi vì bạn ấy rất hung dữ, còn sẽ đánh người......"
Nghị Nhiên tức khắc ôn nhu an ủi cô bé: "Cô giáo đã biết, em làm rất tốt, vô cũng dũng cảm."
Giờ phút này, Hách Tử Dược trước sau như một mà múa may nắm tay nhỏ, gương mặt mũm mĩm đỏ bừng, trái lại Cố Thái một bên, giống như chú của cậu bé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nua-doi-an-nhien/2416174/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.