Quân vừa dứt lời, hai người đàn ông liền tiến tới lôi tôi xềnh xệch ra bên ngoài, mặc cho tôi vùng vẫy hay xin cũng không còn tác dụng. Tôi không hiểu sao hôm nay thái độ của Quân lại thay đổi quá đỗi, chẳng còn là người cảnh sát toả ra những tia ấm áp hôm nào tôi từng biết. Thậm chí sự thay đổi đó khiến tôi còn đặt giả thiết liệu người kia không phải là anh, mà là một người anh em sinh đôi có ngoại hình và tên giống anh không? Sau khi vất tôi qua cánh cửa thì hai người đàn ông mặt lạnh như tiền quay lưng đi vào bên trong. Tôi ngồi dậy, vừa bước lên một bước thì người bảo vệ đưa tay chặn lại, cau mày quát:
– Đi chỗ khác, thích c.h.ế.t à?
Tôi biết mình không còn cơ hội nào nữa nên đành lững thững đi xuống ven đường. Tôi không về ngay vì tôi phải đợi khi nào cái Ly ra khỏi đây mới thôi. Đèn đường vàng le lói chiếu xuống, bóng tôi đổ dài dưới nền đất. Tôi nhìn đường Hà Nội tấp nập nhưng lại thấy mình cô đơn và lạc lõng vô cùng. Nghĩ đến cái Ly mà tôi chỉ biết ứa nước mắt. Có phải tôi đã sai, sai khi mong muốn cho nó đi học hành tử tế trong khi nó không thích. Hà Nội quá nhiều cám dỗ, tôi đã chẳng thể quản nổi nó nữa rồi. Thời gian mỗi lúc lại trôi qua nhanh, chẳng mấy chốc nhìn xuống đồng hồ đã là 11 giờ đêm, tôi cứ đứng yên một chỗ như vậy, đứng cho đến khi cảm giác chân sắp tê liệt vẫn không thể quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nua-doan-duyen/2587057/chuong-7.html