Tôi đặt ly rượu lên môi khẽ hớp một ngụm, đây đúng là loại vang cao cấp, hương thơm nồng đậm không dứt tràn ngập trong khoang miệng khiến tôi không nhịn được nhớ tới một người đã dạy cho tôi cách thưởng thức rượu, người đó chính là Huy. Bất giác, những mảnh ký ức như cơn sóng cuộn về làm lòng tôi cũng trở nên nặng trĩu. Huy là người rất đam mê về rượu, anh từng nói “ Tình yêu cũng giống như rượu vang vậy. Có những loại vài tháng là uống được. Nhưng cũng có loại phải lưu giữ rất nhiều năm để đạt độ cần thiết. Điều quan trọng không phải là sớm hay là muộn, mà là đúng lúc. Tiểu Nhi, đời này gặp em anh cảm thấy vừa đúng lúc, vừa đúng người. Em là hương vị đặc biệt nhất trong anh”. Nghĩ đến đây, tôi dừng lại một chút, cố gắng áp chế sự chua xót trong lòng. Từ khi Huy mất đến giờ, tôi từng nghĩ mình sẽ buồn vài ngày thôi, sau đó sẽ quên tiệt. Thế nhưng, cuộc đời này đâu phải nói quên là sẽ quên được ngay, vào những phút giây nào đó những kỷ niệm hiện về như những nhát dao khoét sâu vết thương mà bản thân cố gắng vùi lấp. Tâm tư cũng bắt đầu ứa máu! 
Có lẽ tâm trạng đang nặng nề nên tôi đã uống hết ly này tới ly khác, hoài niệm kia làm cho tôi đã quên đi vị cay của rượu, quên đi cảm giác nóng như bị phỏng trong ruột và đầu óc đã gần như choáng váng của mình. Khi tôi định vươn tay ra rót một ly tiếp theo thì Quân đột nhiên nắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nua-doan-duyen/2587043/chuong-15.html