“Anh đã đính hôn với em rồi.” Phó Kính nghiêm túc nói, “Anh sẽ không kết hôn với bất kỳ ai khác.”
"Anh vừa làm tổn thương em."
"Anh đã làm tổn thương em lúc nào?"
"Vừa rồi anh hỏi em muốn nói cái gì."
"Thiển Thiển, vậy em có gì muốn nói với anh không?" Phó Kính ngẩng đầu lên và lần đầu tiên hỏi tôi với giọng nghiêm túc như vậy, "Tại sao em lại muốn chia tay với anh? Tại sao đột nhiên lại đi đánh nhau với Bạch Kiều Kiều? không phải em nên nói gì đó sao?"
Tôi cố kìm nước mắt và bắt đầu nấc lên
Phó Kính cười, "Em muốn anh giải thích, nhưng anh phải biết vấn đề ở đâu để có thể kê đơn thuốc phù hợp."
Tôi cố gắng hết sức để kìm nén tiếng nấc của mình, run rẩy và run rẩy, "Vậy thì, hãy bắt đầu từ khi anh chạy ra ngoài lúc một giờ sáng để em ở lại một mình đi bảo vệ bông hoa khác."
Vẻ mặt của Phó Kính trở nên trống rỗng, anh ây cố nhớ lại.
"Sáng nào?"
Tôi tức giận, giật điện thoại của anh, lật lịch sử cuộc gọi lúc 1h hôm đó rồi gọi lại.
Tôi gắt gao nói: "Anh chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đi? Chờ một chút, nếu Bạch Kiều Kiều bắt máy, em sẽ mắng chết anh —— "
"Alo, Anh phó, anh có yêu cầu gì không ạ?"
10
Tôi chợt khựng lại và sững người.
Đó là giọng của một cô gái, nhưng... khác.
Dưới cái nhìn của tôi, Phó Kính đột nhiên nhướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nua-dem-doi-bung/3328177/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.