Điều này thật nằm đúng trong sự ước tính của Tồn Trung. Chàng vừa nhảy xuống mặt đất, liền nghe thấy phía sau có tiếng chân người, hiển nhiên tên Sài Đạt Mộc đã nhảy theo ở phía sau. Chàng thất kinh, vội cố vận hết dư lực của toàn thân lên, nhằm phía dưới núi chạy thẳng.
Sự kiến trúc của Đông Doanh ở dưới chân núi Bắc Cố sơn doanh trại, lầu các, trạm canh, phòng ốc, la liệt khắp nơi. Tồn Trung chỉ biết cắm đấu cắm cổ chạy thẳng y phía trước, không phân biệt Đông Tây Nam Bắc gì cả.
Lúc này những vết kiếm thương trên người chàng vẫn còn máu nhảy không ngừng, đau đớn nhức nhối cực độ Đang lúc ấy, chàng bỗng thấy một đội tuần canh khoảng hơn mười tên từ phía lưng núi đi lên.
Chàng vội ẩn núp vào trong đám cỏ rậm rạp gần đó im hơi lặng tiếng không dám cục cựa.
Bỗng nghe thấy có người lớn tiếng nói với bọn tuần canh đó :
- Lý quản đái đã truyền lệnh: Chúng ta bất tất phải đuổi theo tên tiểu tử đó làm chi nữa!
Bọn tuần canh vội hỏi lại :
- Không lùng kiếm tên tiểu tử đó nữa? Tại sao lại kỳ lạ vậy?
Tên nọ liền đáp :
- Là vì Tôn Kha Ba tiền bối trở về đã ra lệnh, Tôn Kha Ba tiền bối nói: tên tiểu tử nọ không thể chạy thoát được đâu.
Bọn tuần sơn như trút được một gánh nặng, lớn tiếng dạ ran rồi quay người lại tiến thắng về phía Tây.
Tồn Trung đợi cho bọn chúng đi xa rồi, thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nua-coi-son-ha/2386001/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.