Thạch Thu Phong hạ chiến thư, lấy thân phận đồ đệ của cố nhân khiêu chiến gia chủ nhà họ Hoài Hoài Vô Nhai. Cậu dốc hết tiền túi ra mua năm mươi con bồ câu đưa thư, chiến thư bay khắp thế gia võ học, giang hồ đều hay, Hoài Vô Nhai không thể trốn tránh.
Ba ngày sau, Hoài Vô Nhai ứng chiến.
Địa điểm chọn ở võ đài đầu tiên ngay cửa vào tiêu cục lớn nhất thành Trường An. Võ đài rất to, tầm mắt rộng rãi.
Khách điếm quán trọ quanh lôi đài đã hết sạch phòng ngay từ mười ngày trước hẹn, trước sau trái phải dựng đầy khán đài tạm, người đông nghìn nghịt, không một chỗ trống. Mấy chục sòng bạc phái người tới bày sạp làm nhà cái, chênh lệch rõ ràng, không ít người giang hồ đặt toàn bộ gia sản của mình vào. Đến ngày ước định đấu võ, mười bảy vạn lượng bạc cược Hoài Vô Nhai thắng, năm ngàn ba trăm hai mươi mốt lượng tám xu cược Thạch Thu Phong thắng.
Hai mươi mốt lượng là của Thẩm đại phu. Ông nói, ngày chặt tay trái cho thằng nhóc liều mạng họ Thạch đó là ngày mười bốn tháng Bảy nên đặt hai mươi mốt lượng đi.
Bị người giang hồ xếp hàng dài bên cạnh cược cho Hoài Vô Nhai nghe thấy, có người cả gan tiến lên cản ông, khuyên: “Thần y đặt cho hắn làm gì? Lỗ là cái chắc!”
Thẩm đại phu nói: “Ta thích ánh mắt của thằng nhóc này.”
Người tới trợn mắt: “Chỉ thế thôi?”
“Chỉ thế thôi.”
Đi được mấy bước, Thẩm đại phu ngoái lại, thêm một câu: “Thằng nhóc họ Thạch chưa chắc đã bại đâu.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nua-chen-ruou/271676/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.